Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 382

Thường thì cho dù muốn sống lại thì người ta cũng sẽ không nghĩ tới phương pháp này, bởi vì tìm được người có ngày sinh tháng đẻ tương hợp với mình thật sự rất khó!
Đừng tưởng rằng thứ này giống như chỉ là chuyện thầy bói ăn nói tùy tiện là ra, trên thực tế cho dù hai người sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm thì cũng không nhất định có thể tương hợp, bởi vì còn rất nhiều rắc rối trong đó, không chỉ có liên quan tới giờ sinh, mà còn liên quan tới tên, gia thế và phong thủy nhà ở, giới tính vân vân, đủ loại điều vụn vặt.
Người bình thường đi tính thì không sao, tám phần thầy bói sẽ lừa gạt mấy câu, nhưng nếu như là người quyền quý muốn tìm người có bát tự tương hợp với mình, đó lại là chuyện cực kỳ trọng đại, những người này không dám ăn nói bậy bạ.
Vì vậy, về cơ bản thì có rất ít người quyền thế lựa chọn phương pháp này, ví dụ như là phương pháp ngậm ve trong miệng, đóng băng thi thể vân vân mới là lựa chọn hàng đầu của bọn họ.
Cô gái cầm ngọc bội trong tay là người nào của Tăng Hầu Ất? Làm cách nào mà có cách tìm được mười một cô gái có bát tự tương hợp với cô gái này, lại làm thế nào mà mang được những người này vào bên trong mộ, quan trọng nhất chính là trước khi những người này bị mang vào mộ, bọn họ còn là bình đựng rắn...
Tôi bỗng nhiên giật mình, ngẩng đầu nhìn về phía lão Yên, chỉ thấy ánh mắt của ông ấy có chút né tránh, dường như là không muốn đối mắt với tôi.
Nghĩ tới đủ loại vẻ mặt của ông ấy, tôi không khỏi hít sâu vào một hơi... không phải là cô gái này nuôi những cô gái còn lại như nữ sủng đấy chứ?
Cổ đại có công chúa Sơn Âm nuôi nam sủng, nhưng tốt xấu gì người mà người ta nuôi cũng là nam, nhưng cô gái trước mặt này lại nuôi nữ?
Chẳng trách lão Yên không chịu nói, cho dù ông ấy có tiên tiến thế nào đi chăng nữa, thì chuyện này ở trong mắt ông ấy cũng là chuyện bại hoại đạo đức xã hội, có lẽ nhắc tới thôi cũng cảm thấy gai mắt rồi.
Tôi thở ra một hơi: “Những người này cũng bằng lòng?”
“Bao giờ cũng có kẻ ngốc.” Lão Yên thở dài nói: “Được rồi, đừng băn khoăn chuyện thân phận của cô gái này nữa, đợi Cố Thuận Chương đi vào rồi thì tự nhiên sẽ kiểm tra ra được thôi, chúng ta vẫn nên nghĩ xem rời khỏi chỗ này như thế nào đi, thời gian không còn nhiều nữa.”
Bây giờ đối với chúng tôi thì mỗi phút mỗi giây đều vô cùng trân quý, vì vậy lão Yên nói ra câu này, chúng tôi cũng không muốn dừng lại đây thêm nữa.
Nhưng mà cửa ra còn chưa được tìm thấy, mười ba con rắn đã bị diệt toàn bộ, nhưng lối ra trong dự kiến lại chưa xuất hiện, khắp cả hầm bồi táng đều yên lặng giống như là trời đêm tĩnh lặng, không khỏi làm người ta cảm thấy rùng mình.
Kẽo kẹt!
Một hồi âm thanh bỗng nhiên vang lên làm tôi suýt nữa nhảy dựng lên như mèo xù lông, tôi nghiêng đầu cứng ngắc nhìn xuống dưới chân thì nhìn thấy một viên gạch đã sụt xuống một nửa, lộ ra một cái hộp màu đen.
Tôi thở phào một hơi, chỉ sợ bên dưới này bật ra một con cương thi, nói thật thì tôi vẫn luôn cảm thấy đây chính là một cái ổ cương thi, là cái loại mà đi không được hai bước là có thể giẫm trúng một con cương thi ấy.
“Trường An, cậu tùy tiện dẫm một cái cũng có thể dẫm ra được cơ quan, quả thật là linh vật mà.” Ánh mắt lão Yên nhìn tôi giống như đang nhìn một con cún biết tầm bảo vậy, làm tôi lúc nào cũng muốn đi lên khi sư diệt tổ.
Nhưng mà bây giờ tôi không rảnh mà đi tính toán những cái này với ông ấy, bởi vì với tôi mà nói, chiếc hộp trước mắt này không thua gì một trái bom cả.
Bởi vì trên nắp của chiếc hộp đó có khảm một hình vẽ, giống như đúc với hình xăm Cửu Long ở trên lưng của tôi!
Mặc dù cho tới bây giờ, hiệu quả phát huy của hình xăm Cửu Long trên người tôi có thể nói là không đáng kể, nhưng mà suy cho cùng đây là thứ của tổ tiên nhà họ Lưu tôi, lại thêm thái độ của cô Tứ và lão Yên, làm tôi càng cảm thấy thứ này không bình thường.
Nhưng bây giờ thứ này lại xuất hiện ở trong một ngôi mộ cổ mấy ngàn năm, không khỏi làm tôi toát một thân mồ hôi lạnh.
Tôi không khỏi sờ vào vị trí hình xăm sau lưng, không biết có phải là ảo giác hay không, tôi chỉ cảm thấy hình xăm này có hơi nóng lên.
Lão Yên cũng nhìn rõ thứ bên trên mặt, lập tức kinh hãi tới sắc mặt tái mét: “Chuyện này, chuyện này sao có khả năng chứ?”
Tôi cũng muốn hỏi chuyện này sao có thể được, nhưng mà sự thật bày ra trước mắt, không cho phép chúng tôi không tin.
Có lẽ mấy người đội trưởng Bạch thấy hai người chúng tôi bị dọa tới sắc mặt tái mét, thế là tò mò lại gần hỏi chúng tôi rốt cuộc là làm sao vậy, cho dù bọn họ đã từng nhìn thấy hình xăm Cửu Long thì cũng chỉ là vội vàng nhìn thoáng qua.
Chỉ có Nha Tử nói một câu là nhìn rất quen, rồi lại nhìn về phía tôi một cái, nhưng mà lão Yên lại lắc đầu, ra hiệu anh ta đừng nói ra.
Tôi vẫn luôn cảm thấy thái độ của lão Yên đối với hình xăm này có chút kỳ lạ, ông ấy không ngăn tôi lộ ra ở trước mặt những người khác, nhưng cũng không muốn tôi nói rõ ràng tường tận cho những người khác, có thể nói là một loại thái độ vô cùng mâu thuẫn.
Đoán chừng là Nha Tử cũng không rõ, vì vậy cũng không lỗ mãng nói ra.
“Trường An, tự cậu xem thử đi!” Lão Yên nhỏ giọng nói nhất định thứ này có liên quan tới nhà họ Lưu, theo lý thì nên để thế hệ sau như tôi tới xem.
Tôi gật đầu một cách trịnh trọng, sau đó nửa quỳ xuống bên cạnh cái hố lộ ra, dùng một loại ánh mắt như là nhìn quái vật nhìn tỉ mỉ cái hộp gỗ màu đen đó, thật ra cái hộp này không lớn, trừ có hoa văn giống với hình xăm Cửu Long ra thì không có bất kỳ vật trang trí nào khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận