Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 147: Dùng Lựu Đạn

Trong miệng nó phát ra tiếng rầm rì, còn chẳng có sức mà kêu la to như lúc nãy nữa.
“Mau đi tìm lão Yên.” Cô Thu rút thanh tam lăng trùy ra, không hề để ý tới mấy giọt máu bắn lên mặt mình, mà quay lại nhắc tôi.
“Lão Yên?” Tôi hét lên vài lần nhưng không có tiếng đáp lại, tôi không khỏi cuống lên, vội giơ đèn pin soi và đi vòng quanh nơi dấu vết biến mất, vừa đi vừa hét lên.
Hơn mười phút vẫn không có động tĩnh gì, tôi cáu kỉnh gãi tóc mình, cô Thu giữ vai tôi lại: “Đừng sốt ruột, lão Yên sẽ không sao đâu.”
Tôi hít sâu mấy hơi, cố gắng khiến mình bình tĩnh trở lại, đứng ở nơi dấu vết biến mất, chậm rãi suy nghĩ. Cô Thu cũng không làm phiền tôi, mà trực tiếp đi qua đâm chết con sơn tiêu vẫn còn đang rên rỉ kia.
Sau đó, tôi nghĩ đến một khả năng, rồi chậm rãi quay về theo dấu vết nọ, vừa đi vừa gọi.
Quả nhiên, đi được nửa đường, tôi nghe thấy một tiếp đáp yếu ớt.
Tôi vội chạy đến bụi cây bên cạnh thì thấy lão Yên đang nằm ở đó, cả người ông ấy dính đầy máu, sắc mặt trắng bệch!
“Lão Yên!” Tôi nhanh chóng chạy qua đó, đưa tay ra nhưng không dám chạm vào ông ấy, bộ dạng đầy máu của ông ấy khiến tôi nhớ tới lúc Rắn Độc chết, khung cảnh hiện giờ cũng giống hệt lúc đó.
Nghĩ đến đây, nước mắt tôi không tự chủ được rơi xuống, cô Thu đi tới vỗ vào đầu tôi: “Ông ấy không chết được đâu, cậu khóc tang cái gì!”
“Nhưng, nhưng cả người ông ấy dính đầy máu….” Tôi nghẹn ngào nói không nên lời.
Cô Thu bất đắc dĩ trợn trắng mắt với tôi, bảo lão Yên chỉ bị một vết thương nặng trên bả vai, còn lại không có gì nghiêm trọng.
Sau khi cô ấy nhắc nhở, tôi lập tức cảm thấy có gì đó không ổn, liếc nhìn lão Yên một lượt, quả nhiên tôi phát hiện ra quần áo của ông ấy chỉ bị nhuộm đỏ một nửa, vết máu rất đều và có quy luật, hình như máu đang chảy ra từ trên vai xuống.
Tôi ngượng ngùng lau nước mắt, vừa rồi tôi thực sự lo lắng quá nên tâm mới loạn như vậy.
Tôi và cô Thu nhanh tay lẹ chân xử lý miệng vết thương cho lão Yên, tôi vừa định cõng ông ấy đi, phía sau đã truyền đến những tiếng sột sột soạt soạt.
Chúng tôi quay lại và sửng sốt khi thấy cách đó không xa, năm con sơn tiêu đang vây quanh con sơn tiêu đã chết kia mà khóc!
“Chọc vào rắc rối rồi.” Sắc mặt cô Thu cũng đã thay đổi, khoảng cách giữa chúng tôi và bọn chúng chỉ có mười mét, mấy con sơn tiêu kia chỉ cần nhảy vài lần là đuổi tới, mà bên chúng tôi còn có một người đang bị thương nữa…
Cô Thu đẩy tôi một cái, nói nhỏ: “Cậu cõng lão Yên trốn trước đi, tôi cản phía sau cho!”
Tôi khẽ lắc đầu nói có trốn cũng không thoát đâu, hiện tại chúng tôi chỉ cần động nhẹ là lũ sơn tiêu sẽ phát hiện ra ngay, mà đối phương có những năm con, một mình cô ấy không thể ngăn cản nổi.
“Phải làm sao bây giờ?” Cô Thu có chút nôn nóng.
Tôi nhìn cái túi lớn phía sau lưng cô ấy, chậm rãi nói: “Trong balo của cô có phải có rất nhiều loại vũ khí gây sát thương lớn không?”
Cô ấy sửng sốt mất một lúc rồi mới gật đầu.
“Có lựu đạn không?” Tôi vừa khiêng lão Yên lên lưng, vừa bình tĩnh hỏi tiếp.
Cô Thu liếc mắt nhìn tôi một cái, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc, nhưng rồi cô ấy vẫn khẽ gật đầu.
“Cô lấy ra đi, lát nữa tôi cõng lão Yên, đếm tới ba, cô hãy lập tức ném lựu đạn ra, rồi cùng tôi cùng nhau chạy.” Tôi ngồi xổm xuống, trên vai vẫn khiêng lão Yên, nhỏ giọng nói với cô Thu.
Cô Thu có chút do dự, xong năm con sơn tiêu kia đã nhìn về phía chúng tôi, hình như chúng đã phát hiện ra chúng tôi rồi.
Thấy vậy, cô Thu thành thục lấy một quả lựu đạn từ trong balo ra, khi tôi đếm đến ba, cô ấy lập tức rút ngòi nổ rồi ném nó ra ngoài. Cùng lúc đó cô ấy và tôi nhanh chóng chạy ra khỏi bụi cây, hướng về phía chân núi mà chạy.
Oanh!
Sau khi một tiếng nổ lớn vang lên, ngọn lửa cao ngất trời cũng bừng sáng, lửa nhanh chóng lan rộng khắp khu rừng, biến đêm đen u tối thành ban ngày.
Tiếng kêu của lũ sơn tiêu không ngừng vang lên thảm thiết, tôi và cô Thu cũng bất chấp tất cả mà vắt chân chạy xuống chân núi với tốc độ nhanh nhất có thể.
Trên đường đi, chúng tôi nhìn thấy xác của hai con sơn tiêu khác, xét theo vết máu khắp nơi thì hai người nhóm Côn Bố cũng không ổn lắm.
Chạy được khoảng nửa tiếng, chúng tôi nhìn thấy đám Côn Bố, hình như họ cũng đang vắt giò chạy xuống chân núi, bị ánh lửa ngút trời dọa sợ, họ ngơ ngác xoay người nhìn lại, ngay cả Côn Bố cũng lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi.
Nha Tử là người đầu tiên nhìn thấy chúng tôi, lắp bắp nói: “Cậu, các cậu sao lại… không sợ thiêu rụi cả ngọn núi này à?”
Sau đó cậu ta mới nhìn thấy lão Yên sau lưng tôi, tức khắc bị doạ nhảy cao ba thước: “Sao ông ấy lại bị thương nặng như vậy?”
“Đừng nói nhảm nữa, chạy nhanh đi, chúng tôi lại gặp phải năm con sơn tiêu nữa, không thể cản nổi đâu.” Tôi cõng lão Yên vẫn tiếp tục chạy, tôi cũng biết ánh lửa không chỉ gây ra cháy rừng mà còn gây ra những hậu quả xấu khác, nhưng dưới tình huống như thế này, chúng tôi quả thực không có sự lựa chọn nào khác.
Vừa nghe đến chuyện chúng tôi gặp phải năm con sơn tiêu, Nha Tử cũng tức khắc ngậm miệng lại, sau khi nhìn thoáng qua ánh lửa lần nữa, cậu ta ấp úng nói chỉ có thể tìm người trong bộ phận tới giải quyết, rồi mới chạy theo chúng tôi xuống chân núi.
Cho tới khi chúng tôi đến được chân núi, trời cũng đã sáng. Lúc này tôi mới dám thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận đặt lão Yên xuống bên một bụi cỏ, còn tôi thì ngồi phịch trên mặt đất.
Ngọn lửa cháy gần như suốt đêm, may mà hôm trước trời mới mưa to, cho nên phạm vi cháy cũng không lan ra quá rộng, xong nó cũng đã thiêu rụi non nửa đỉnh núi kia, chắc chắn đã gây chấn động không nhỏ rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận