Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 596

Vừa rồi Trường Không vỗ một tiếng kia cũng không phải là tuỳ ý, anh ta hẳn là đã tốn không ít công sức với mặt trống nên không có gì ngạc nhiên khi anh ta nắm được một hai khúc nhạc khiến lòng người hoang mang.
Bọn họ muốn trống mặt người để làm gì thì không cần nói cũng biết, đơn giản vẫn là muốn thôn tính 701 mà thôi.
Trường Không kinh ngạc nhìn tôi, sau đó sắc mặt càng ngày càng khó coi, đoán chừng chiếc trống mặt người được anh ta xem như báu vật đối với tôi lại không có giá trị gì, khiến cho anh ta có chút lúng túng.
“Nơi này có lẽ sẽ không có tầng thứ hai, trống mặt người cũng đủ để cho người ta tốn công sức che giấu.” Trường Không cất trống mặt người vào trong ngực, lúc này tôi mới nghĩ đến một vấn đề, nếu anh ta đã chiếm được trống mặt người, vì sao còn muốn cố chấp với phương pháp chế tạo?
Trường Không gõ quạt trong lòng bàn tay: “Một mặt trống cũng không đủ.”
Tên thần kinh...
Tôi thầm mắng trong lòng một câu, xoay người ngồi ở trước sập thấp, tôi không tin, không tin thứ chúng tôi hao hết tâm tư tìm được lại chỉ là một mặt trống chuyên dùng để hại người!
Tôi đọc đi đọc lại chữ trên kinh Phật, nhưng chữ đã không còn rõ nữa, nhìn qua không có gì khác với sách bình thường.
“Chẳng lẽ tôi thật sự nghĩ sai rồi?” Tôi phiền não một tay túm tóc, tay kia vô thức khép kinh Phật lại.
Nhưng khi lật lại thì phát hiện một vấn đề - bìa quyển kinh Phật này căn bản không lật nổi!
Tôi còn chưa kịp cảm thán sự ảo diệu dưới ánh đèn thì mông đã lún xuống khiến tôi chỉ kịp kêu lên một tiếng, trước mặt đã là một mảng tối đen.
Người thiết kế ra cơ quan này thật sự là một thiên tài, kinh Phật bày ở trên chiếc bàn thấp, hầu như chẳng ai nghĩ đến việc sẽ gấp chúng lại, đây chính là một việc có tính xác suất, có thể phát hiện hay không thì phải dựa vào duyên phận, thật đúng là hợp với giáo lý Phật giáo.
Trong lúc hoảng loạn tôi chỉ kịp ôm lấy đầu bảo vệ chỗ trọng yếu, theo một tiếng rầm liền đập thật mạnh xuống đất, cơn đau nhức từ bụng truyền đến, tôi đưa tay sờ vào chỉ thấy một mảng ươn ướt.
Vết dao do người kiểm lâm đâm vốn chưa lành hẳn, suốt đường đi không gặp chuyện gì vẫn luôn bình an vô sự khiến tôi quên mất sự tồn tại của vết thương này chứ đừng nói đến việc che chở nó.
Cú va chạm này vừa vặn đụng vào vết thương khiến nó thật vất vả mới kết vảy lại lần nữa bị toác ra.
Tôi không dám ở lại lâu nữa mà cựa người, lăn sang một bên.
Đám người Lưu Hàn Thu còn chưa xuống, cho dù bọn họ dùng dây thừng đi xuống, cũng khó tránh khỏi sẽ giẫm lên chỗ tôi vừa ngã xuống, tôi cũng không muốn mình làm một miếng đệm thịt.
Quả nhiên ngay khi tôi vừa mới rời đi, một sợi dây thừng to bằng hai ngón tay liền được thả xuống, một bóng người xẹt một tiếng liền trượt xuống, đúng là Đồ Tể.
“Trường An?” Đèn pin trên đỉnh đầu anh ta bật lên, trong khoảnh khắc tuột xuống đất liền thấy được vết máu.
Tôi cười khổ lắc đầu: “Không có việc gì, vết thương rách ra thôi.”
Vẻ mặt của anh ta lại vô cùng khẩn trương, vài bước đi tới trước mặt tôi rồi ngồi xổm xuống, lấy từ trong túi ra một cuộn băng cầm máu quấn lên cho tôi, chờ làm xong thì cũng là lúc đám người Lưu Hàn Thu xuống tới.
Lưu Hàn Thu hừ một tiếng nói: “Cậu quan tâm sống chết của cậu ta làm quái gì?”
“Chỉ là không muốn liên luỵ cả đội thôi.” Đồ Tể rầu rĩ nói.
Tôi sờ miếng băng vải bên hông, đối với cách nói này của anh ta thì tôi cũng không phát biểu ý kiến gì, trải qua suốt một ngày như vậy tôi nhận ra Đồ Tể hằng ngày giỏi nhất là giết người này ngược lại là người dễ mềm lòng nhất, tôi đoán chừng trên tay anh ta căn bản không có nhiễm bao nhiêu máu tanh.
Lưu Hàn Thu gật đầu: “Xem tình hình tầng này rồi nói sau.”
“Không cần xem, chẳng có cái gì cả.” Tôi yếu ớt nói.
Lúc mới ngã xuống ngoại trừ vết thương bị rách, chân tôi cũng bị trật, tôi vội vàng quan sát tình hình tầng này một chút, nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên là ở đây chẳng có gì.
Tầng trên tốt xấu gì cũng có thể khiến người ta nhìn ra là Phật đường, nhưng tầng này giống như một căn phòng bị dọn sạch, ngoại trừ bốn phía và vách tường cùng sàn nhà lát bằng đá xanh ở dưới chân, một thứ cũng không có.
“Sao có thể như vậy được?” Lưu Hàn Thu biến sắc, nhanh chóng quét qua tầng thứ hai, không dám tin hỏi.
Tôi cười khổ lắc đầu, cũng không nghĩ tới, vốn cho rằng tầng thứ nhất Phật đường đã là quá sạch sẽ rồi, ai biết này tầng thứ hai còn sạch sẽ hơn.
“Dù thế nào thì chúng ta cũng phải thăm dò một chút, lại nói không phải càng sạch sẽ thì càng dễ tìm cơ quan sao?” Đồ Tể lạc quan nói.
Tôi chậm rãi đứng dậy, nhìn thoáng qua Đồ Tể với vẻ đồng tình: “Sai rồi, càng tinh giản thì càng khó tìm, tôi dám cam đoan cho dù anh có lật hết mấy tấm gạch ở tầng hai này lên thì cũng chưa chắc có thể tìm được cơ quan.”
Người hiểu biết về cơ quan đều rõ ràng, có thể giấu cơ quan ở một nơi sạch sẽ mới là đại năng, đây cũng là lý do khoảnh khắc tôi nhìn thấy phòng trống như vậy lại có chút tuyệt vọng.
“Cũng chưa chắc, cũng có thể chỉ là cố làm ra vẻ huyền bí, trong lịch sử làm gì có nhiều cao thủ về cơ quan như vậy đâu?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận