Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 522

Tuy thôn chúng tôi rất nghèo, không có đèn điện, chỉ có mấy ngọn nến và vài ngọn đèn dầu, nhưng mọi nhà vẫn cứ thắp sáng cả một đêm, người trong nhà còn cùng ngồi trước bếp lò suốt đêm để đón giao thừa.
“Ấy, nói mới thấy, bây giờ chúng ta cùng ngồi quanh đống lửa không phải cũng rất vui sao?” Lão Yên là một người phóng khoáng, thực ra là vì ông ấy là một lão già độc thân, lại là người làm việc trong tổ chức lâu nhất. Có thể nói chỉ cần có người cùng bộ phận ở bên cạnh, ông ấy ăn Tết ở đâu mà chẳng như nhau.
Có lẽ vì dịp Tết Nguyên Đán nên cơn sóng ngầm giữa hai đơn vị đã tạm gác lại, hiếm khi chúng tôi mới có dịp nhàn nhã ngồi trước đống lửa mà trò chuyện.
Ngoại trừ hai người Lưu Hàn Thu và lão Yên không nói lời nào vì mối huyết hải thâm thù, những người khác vẫn ngồi chung một chỗ rất vui vẻ, đặc biệt là Nha Tử cùng Khoái Đao, hai người này tuổi tác tương đương nhau, tính cách cũng đơn thuần như nhau, ấy vậy mà họ còn cùng nhau nghiên cứu xem liệu có thể tạo ra một vài tiếng động nghe giống như tiếng pháo không.
Cô Thu cười một tiếng: “Cái này không phải rất đơn giản sao, chỗ tôi có nhiều lắm.”
“Tiểu Thu, cô đàng hoàng lại cho tôi!” Lão Yên bỗng nhiên quát một tiếng, sợ cô Thu sẽ tiện tay mà tung vài quả bom nhỏ ra ngoài.
Cô Thu bĩu môi, nói lão Yên thật nhàm chán, nhưng vẫn nghe lời mà nhét mấy quả bom trở lại ba lô, sau đó bất đắc dĩ từ bỏ: “Không có cách nào khác, lão Yên cổ hủ quá, chỉ sợ năm nay các cậu không được nghe tiếng pháo nổ rồi.”
“Chị Thu, không phải chị luôn nghiên cứu về vũ khí sao? Chị làm cho chúng tôi mấy quả pháo nổ chơi đi.” Không biết có phải Nha Tử bị kích động hay không, mà mặt anh ta đỏ bừng, dù đã cách một lớp kính râm dày cộm cũng không che được ánh mắt của anh ta.
Cô Thu phải bất lực trước sự phiền phức của anh ta, đành phải bảo nếu lão Yên đồng ý thì cô ấy sẽ làm.
Không nói tới lời thứ hai, Nha Tử lại bắt đầu cuốn lấy lão Yên, cứ như vậy, vào ngày mồng 2 Tết, chúng tôi đã nghe được tiếng pháo mừng năm mới đầu tiên, cho dù cả đám người có mặt ở đây chẳng hề hoà hợp với nhau, nhưng như thế cũng đủ làm người ta phải cảm động rồi!
Nhưng chúng tôi cũng chỉ cảm động một lúc mà thôi, cho tới khi Nha Tử vo một quả cầu tuyết lớn nện lên người tôi, mặt tôi đã tối sầm lại.
“Nha Tử!” Tôi giận dữ gầm lên, nếu không phải bên hông tôi có vết thương vừa bị vỡ ra lần nữa, tôi nhất định sẽ đè Nha Tử xuống đất mà đánh cho một trận thật đau, vừa đánh vừa hỏi xem có phải não anh ta đã hỏng rồi không.
Tiếp theo chúng tôi còn phải đi thêm một quãng đường dài nữa, quần áo tôi ướt hết thì phải làm sao?
Cũng may hành vi của anh ta rất nhanh đã bị lão Yên ngăn lại: “Tất cả đi ngủ đi. Không biết ngày mai sẽ có điều gì chờ đợi chúng ta đâu.”
Chỉ một câu nói của ông ấy đã khiến bầu không khí lại trở nên nặng nề, Nha Tử không còn hứng thú chơi đùa nữa, oán giận bảo lão Yên chẳng có chút tình cảm nào, ngay lúc này còn làm mọi người mất vui.
Lão Yên căn bản không thèm để ý tới anh ta: “Nếu ngày mai cậu muốn có một đôi mắt gấu trúc, gặp phải chuyện không thể chạy trốn thì cậu cứ tiếp tục chơi đi.”
Nha Tử bị nghẹn họng không nói nên lời, phải mất một lúc lâu sau mới kéo túi ngủ sang một bên, miệng còn lẩm bẩm: “Ai dà, thật nhàm chán.”
Lão Yên coi lời nói của anh ta như gió thoảng bên tai, trực tiếp quấn mình trong túi ngủ ở bên cạnh đống lửa, ông ấy dùng hành động của mình để nói cho Nha Tử biết anh ta đã bị lơ.
“Trường An, cậu cũng nghỉ ngơi một lát đi, để tôi gác đêm cho.” Cô Thu khoác áo khoác quân đội lên người, ngồi bên đống lửa, hai tay giơ ra để sưởi ấm.
Tôi khẽ lắc đầu: “Tôi không sao.”
Cô ấy cũng không kiên trì, chỉ nói với tôi nếu thực sự không có việc gì thì cô ấy sẽ ngồi cạnh một lát, sau đó lại đến lượt tôi.
Tôi thấy lúc này cũng đã là nửa đêm, mọi người còn có thể ngủ một lát nên đồng ý với cô ấy.
Thế là tôi co rúm cả người vào trong túi ngủ, kể cả cả phần đầu cũng không để lộ ra ngoài, chỉ chừa có cái mũi để hít thở không khí.
Thực sự tôi không thể ngủ được, có quá nhiều thứ đang đè nặng lòng tôi lúc này, cho nên tôi cũng chỉ chợp mắt được một chút.
Ước chừng nửa tiếng sau, tôi liền thức dậy thay ca cho cô Thu, thấy tôi thực sự không ngủ được, cô ấy đắc dĩ thở dài: “Trường An, cậu không cần nghĩ quá nhiều đâu, cũng đâu phải chuyện to tát gì.”
“Ừ, tôi biết rồi.” Tôi mỉm cười.
Cô Thu không nói gì nữa, quả thực cô ấy cũng rất mệt, nên nhanh chóng rúc vào trong túi ngủ mà ngủ thiếp đi.
Tôi cũng không ngồi hẳn dậy, mà cứ nằm trong túi ngủ, mắt nhìn chằm chằm vào đống lửa, trong đầu tôi lúc này rối như tơ vò, dù muốn cố gắng tìm ra manh mối từ mớ hỗn độn này nhưng không thể.
“Thôi, không nghĩ nữa.” Tôi có chút thất vọng.
Kỳ thật tôi hiểu vì sao mình càng nghĩ lại càng rối bời, bởi vì lão Yên đều có mặt trong những sự việc này, mỗi lần nghĩ đến lão Yên tôi đều sẽ vô thức bỏ qua ông ấy, và rồi mọi thứ lại trở thành một mớ hỗn độn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận