Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 672

Lão Yên làm như không biết mà cõng đội trưởng Bạch vào.
Căn nhà này chắc chắn được dọn dẹp tạm thời, dấu vết sinh hoạt bên trong vô cùng rõ ràng, trên bàn nhà chính vẫn còn để mấy dĩa đồ ăn thừa.
Trịnh Tam đưa chúng tôi đi dạo quanh nhà một lúc, bố cục cũng trở nên rõ ràng hơn. Có hai phòng ngủ ở phía bên phải nhà chính, bên trái là một căn phòng tương đối rộng, bên cạnh là phòng bếp.
Vừa vào phòng bếp là thấy một cái nồi, bên cạnh là cái bàn được mài từ đá. Phía trên để rải rác tô chén, bên dưới có những túi vải đã được mở hoặc vẫn buộc chặt, chắc là đựng nguyên liệu nấu ăn.
Lão Yên cõng đội trưởng Bạch vào phòng ngủ phía bên phải, sau khi thu xếp cho bà ấy xong mới rời khỏi phòng.
Ông ấy cẩn thận đóng cửa lại và mỉm cười cảm ơn Trịnh Tam, sau đó nhờ Trịnh Tam tìm một người có kinh nghiệm để ngày mai đưa chúng tôi đi xung quanh lấy chút mẫu vật.
Tôi phát hiện ngay khi lão Yên vừa nói xong câu này, sắc mặt của Trịnh Tam rõ ràng đã thả lỏng hơn một chút!
Tôi âm thầm ghi nhớ trong lòng, sau đó theo tín hiệu của lão Yên, nói chúng tôi cần nghỉ ngơi để đuổi khéo Trịnh Tam về.
Trịnh Tam cũng không vòng vo mà lạnh lùng cảnh cáo: "Nhớ cho kỹ, không có việc gì thì đừng ra ngoài."
Lão Yên chỉ cười cười gật đầu, sau đó Trịnh Tam bị tôi nói hai ba câu đuổi về.
“Tôi ở chung phòng với Trường An.” Lão Yên nhanh chóng sắp xếp: “Lão Hạ, lão Hứa, hai ông ở trong căn phòng lớn nhất với Nha Tử và Côn Bố đi.”
Sau khi tìm chỗ đặt thiết bị của mình xong thì mọi người đóng cửa lại.
Nhưng cánh cửa đóng cứ như không đóng, khoảng trống ở giữa ít nhất có thể nhét vừa một nắm tay, tôi duỗi tay chạm vào, cười lạnh: “Đây là mới bị cưa đi nè, tưởng bôi một ít dầu thông là có thể qua mắt được à."
“Trong thôn này hình như đúng là có chuyện gì đó.” Lão Yên kéo ghế ngồi xuống tại chỗ: “Bọn họ muốn nhìn thì cứ cho bọn họ nhìn. Có lẽ bọn họ giỏi việc đánh cá, nhưng nghiên cứu môi trường hay nghiên cứu những thứ khác bọn họ cũng không phân biệt có gì khác nhau đâu.”
Chúng tôi cũng cười, đúng vậy, chúng tôi đang đối mặt với một đám dân làng chài thiếu kiến ​​thức. Bọn họ có thể nhìn thấy manh mối gì được chứ?
Sự chú ý của Nha Tử hoàn toàn không đặt ở đây, anh ta bĩu môi nói: “Xem tình hình này thì chắc bọn họ sẽ không đưa đồ ăn cho chúng ta đâu. Ây dà, chính mình động thủ thì cơm no áo ấm.”
“Anh mà cũng biết nấu ăn á?” Tôi ngạc nhiên nhìn anh ta. Quen nhau lâu vậy, tôi tưởng anh ta chỉ biết ăn thôi chứ.
Vẻ mặt Nha Tử kiêu ngạo: "Không, nhưng có người sẽ nấu."
Vừa nói, ánh mắt anh ta vừa chuyển sang Côn Bố đang ngồi bên cạnh, điều này khiến lòng tôi càng cảm thấy không ổn hơn.
Anh chắc chắn muốn ăn đồ được nấu từ một người toàn thân đều là chất độc á?
Lão Yên nói: "Côn Bố, chỉ có đồ cậu nấu là còn có thể ăn được. Xem ra khoảng thời gian ở đây phải dựa vào cậu rồi."
Côn Bố lạnh mặt quét tới quét lui, sau khi bị anh ta liếc trúng thì tôi lập tức đứng dậy nói: "Tôi, tôi có biết một chút, có thể phụ bếp."
Chúa ơi, nếu để anh ta làm việc này một mình, tôi sợ anh ta sẽ hạ độc chết chúng tôi mất, cho dù không hạ độc thì chỉ với một thứ gì đó thôi cũng khiến chúng tôi chịu không nổi rồi.
Côn Bố hất cằm, tôi lập tức dung dăng dung dẻ đi theo.
Lúc nãy tôi phát hiện có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn dưới bệ đá, lúc đầu còn tưởng mấy thứ đó là của người nhà này, bây giờ xem ra là đặc biệt chuẩn bị cho chúng tôi.
Côn Bố mở mấy cái túi trong số đó ra, tất cả đều là hải sản. Có nhiều loại hải sản tôi không nhận biết được, chỉ biết được vài loại vỏ sò và một ít cá dùng để nấu canh.
“Cậu vo gạo đi.” Côn Bố nhanh chóng lấy ra vài loại vỏ sò và cá rồi đi thẳng đến phòng bếp.
Khi tôi còn chưa kịp phản ứng thì anh ta đã hối thúc tôi, tôi vội múc một ít gạo rồi đi theo anh ta.
Chỉ thấy anh ta đẩy cửa sau ra, sau đó một khoảng sân không lớn không nhỏ hiện ra trước mắt.
Nói là sân nhưng thật ra chỉ dùng đồ vật tùy ý chặn lại, độ cao đó dù là đứa trẻ năm, sáu tuổi cũng có thể đi qua. Trong sân có hai cái lu lớn, Côn Bố đưa mấy cái chậu chứa nguyên liệu nấu ăn cho tôi, ý bảo tôi rửa sạch chúng.
Trong lúc rửa, tôi hỏi sao anh ta biết có nước ở đây.
“Kiến thức thông thường." Anh ta trả lời một cách không cảm xúc.
Nấu một bữa cơm thôi mà tôi lại không ngừng lo sợ, chỉ sợ Côn Bố sẽ tiện tay thả đám cổ trùng kia ra. Nhưng thực tế ngoài việc đeo bao tay và trưng khuôn mặt lạnh lùng ra thì tốc độ nấu ăn của anh ta rất nhanh.
Chưa đầy một tiếng, một bàn đầy những món ăn thơm ngon hấp dẫn đã được bưng ra. Tôi đã đói bụng lắm rồi, nghĩ phải ăn hết ba chén cơm lớn mới chưa đã thèm mà lau miệng được.
Rầm rầm rầm!
Tiếng gõ cửa đúng lúc này vang lên, thông qua kẽ hở của cửa, một thanh niên tầm hai mươi tuổi đang đứng đó, trên tay hình như đang cầm thứ gì.
Tôi ở gần cửa nhất nên đành đứng dậy mở cửa.
“Anh …"
Sau khi mở cửa, tôi vừa định hỏi thì thanh niên kia đột nhiên dúi đồ đang cầm trong tay cho tôi, dùng ánh mắt khiến người sợ hãi nhìn tôi vài giây rồi bỏ chạy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận