Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 96: Hai Xác Chết Giống Hệt Nhau

"Rắn Độc, cậu đi xem thử đi!” Lão Yên nói với Rắn Độc.
Rắn Độc đáp lại, sau đó đeo găng tay vào đi kiểm tra hộp sọ của hai cỗ thi thể này, sau khi kiểm tra xong, anh ta hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi nói: "Nếu như tôi đoán không sai thì hai hộp sọ này đều thuộc về cùng một người."
"Lão Yên, trong đội của ông có cặp song sinh nào không?" Lòng bàn tay tôi đã ướt đẫm mồ hôi, đồng thời ôm lấy hi vọng cuối cùng mà hỏi một câu.
Nhưng lão Yên còn chưa kịp nói thì Rắn Độc đã dập tắt hy vọng của tôi: “Không thể nào, cho dù có là song bào thai thì hộp sọ cũng không thể giống hệt nhau được.”
Sau đó, lão Yên còn giáng cho tôi một đòn: “Không có.”
Cho nên nói, một trong hai cỗ thi thể này có một cái không biết từ đâu xuất hiện...
Chúng tôi nhìn nhau, đều thấy được cảm xúc không thể tin được ở trong ánh mắt của nhau, thứ đột nhiên xuất hiện này là gì, mục đích của nó là gì? Tại sao lại cùng chết ở đây?
Lão Yên im lặng hồi lâu mới ngồi xổm xuống lật hai cỗ thi thể lên, sau đó nói: "Rắn Độc nói đúng, hai cỗ thi thể này là cùng một người."
Sau đó ông ấy chỉ vào cánh tay của hai cỗ thi thể này rồi nói: "Đây là một thanh niên trẻ dưới quyền của tôi tên là Mao Mao, trên cánh tay của cậu ta có một vết sẹo, vết sẹo này là do trước đó cậu ta đã chiến đấu quyết liệt với người khác mà để lại.”
Quả nhiên, trên cánh tay của hai cỗ thi thể này đều có một vết sẹo trông giống hệt nhau. Việc kiểm tra hộp sọ vẫn có thể có sai sót, dù sao trang bị ở đây cũng không đủ, chỉ dựa vào kinh nghiệm của Rắn Độc mà làm ra phán đoán, nhưng hai vết sẹo này sẽ không lừa được người, cho dù hai người cùng bị một thứ gây thương tích thì vết sẹo để lại cũng không có khả năng giống nhau như đúc được.
“Đây rốt cuộc là thứ gì vậy?” Tôi khàn giọng nói, gần như nói không nên lời.
Bởi vì điều này đã nằm ngoài sự hiểu biết của tôi, mặc dù tôi đã nghiên cứu đã lâu, nhưng bản thân lại chưa từng tận mắt nhìn thấy một sự tồn tại quỷ dị như vậy!
Lão Yên lắc đầu, hiển nhiên cũng không có cách nào trả lời tôi, chỉ thấy ông ấy lục soát trên người của các thi thể, sau đó lấy ra một bức ảnh từ một cỗ thi thể ở trong đó.
“Cái này được chụp từ lúc nào vậy?” Lão Yên giơ bức ảnh lên, hiển nhiên là nhìn không ra.
Tôi cầm bức ảnh lên nhìn, rồi ra hiệu bằng tay nói: "Sao tôi lại cảm thấy hình như nó được chụp ở bên trong lối đi này nhỉ? Đúng rồi, ngay tại góc đường kia."
Vừa dứt lời tôi đã đi đến góc đường kia rồi cẩn thận so sánh với bức ảnh, sau đó xác nhận: "Không sai, chính là ở đây, nhưng không biết vì sao bối cảnh phía sau lại bị nhòe, cho nên nhìn không rõ lắm."
Đám người lão Yên đi tới rồi nhìn kỹ hơn, sau đó đều đồng ý với cái nhìn của tôi.
"Nói như vậy thì lúc bọn họ đi vào đây đã chụp được. Mà lúc này số lượng vẫn là tám người." Tôi đếm số người ở trong ảnh rồi chỉ vào một thanh niên đầu đinh ở giữa: "Trên cánh tay của người này có vết sẹo."
"Ừ, chính là cậu ta!” Lão Yên gật nhẹ đầu.
Tôi nhìn chằm chằm vào bức ảnh một lúc lâu, cứ cảm thấy nó trông rất kỳ lạ.
Lão Yên nói: "Không có gì kỳ lạ cả, đây không phải rất bình thường sao?"
Lời nói của ông ấy khiến tôi nảy ra ý tưởng, sau đó vỗ đùi nói: "Đúng vậy, chính là quá mức bình thường, giống như đi tới khu danh lam thắng cảnh chụp ảnh làm kỷ niệm vậy!"
Bởi vì chúng tôi đã trải nghiệm cách mà cổ quốc Trường Dạ xuất hiện, cho nên nếu đổi lại là bất kỳ người nào nhìn thấy thì cũng không thể giữ tâm tính bình thản mà đi chụp một bức ảnh bình thường giống như vậy được.
Tám người trong bức ảnh đều có vẻ mặt thoải mái, như thể họ chỉ đến đây để vui chơi thôi vậy.
Khi tôi nói ra lời này, đám người lão Yên cũng cảm thấy có gì đó là lạ, sau đó lão Yên lấy máy phát tín hiệu từ trong ba lô ra, ngồi xuống đất bắt đầu gửi điện báo, một lúc sau, sắc mặt ông ấy thay đổi, chậm rãi nói: "Có thể gửi điện báo ra ngoài."
"Điều này có vấn đề gì sao?" Tôi có chút khó hiểu.
Lão Yên chỉ tay vào những cỗ thi thể: "Nếu bọn họ tìm được cổ quốc thì phải lập tức gửi điện báo cho tôi mới đúng. Nhìn dáng vẻ của bọn họ ở trong bức ảnh này đi, rõ ràng bọn họ không hề gặp phải nguy hiểm gì, nhưng tại sao tôi lại không nhận được điện báo của bọn họ chứ?”
“Cho nên ý của ông là tám người ở trong bức ảnh này đã không còn là con người?" Vẻ mặt của Rắn Độc đã trở nên vặn vẹo.
Lão Yên nói mình không chắc chắn lắm, nhưng ít nhất có thể nói rõ tám người này sau khi tiến vào nơi này đều không bình thường, về phần nguyên nhân vì sao thì ông ấy cũng không biết.
Tôi nhìn lão Yên, rồi nhớ ra một sự kiện mà mình đã quên mất từ lâu: "Lão Yên, điện báo trước đó..."
Cũng chính là điện báo mà chúng tôi đã nhận được khi ở dưới dòng sông ngầm.
Lão Yên lắc đầu: “Đám người Manh Hiệp chưa từng gửi điện báo bao giờ. Hiện tại chúng ta chỉ có thể hoài nghi là do Dư Thành Trạch làm! Đi, chúng ta đi trước đi, nhớ là phải cẩn thận một chút, lối đi này rất có thể có gì đó kỳ quái."
Tôi nặng nề gật đầu, nếu như vừa rồi tôi còn cho rằng lối đi này rất an toàn thì hiện tại tôi chỉ cảm thấy nó đang dẫn đến mười tám tầng địa ngục.
Dù sao trước mắt chính là bảy cỗ thi thể, ngay cả sự xuất hiện của cái thứ không biết tên kia cũng không thoát khỏi.
Chúng tôi rẽ trái từ góc đường, bởi vì từ bên trái có thể mơ hồ nhìn thấy những lối vào khác của cung điện, còn bên phải là một lối đi kéo dài đến một nơi không xác định.
Bạn cần đăng nhập để bình luận