Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 438

Tôi tự nhủ mình phải bình tĩnh lại, ít nhất là bây giờ đội trưởng Hình sẵn sàng tin tôi, như vậy đã không coi là xấu nhất rồi.
"Lưu Hàn Thu, ông đây nhớ kỹ ông rồi!” Tôi nghiến răng nghiến lợi nói, lão Yên và tôi vẫn luôn lo lắng về chuyện sẽ có người phá hoại đại hội nghe thử, cũng lo lắng có người phá hoại chuông nhạc của Tăng Hầu Ất.
Nhưng tuyệt đối không ngờ rằng, mặc dù các thế lực khác đã yên tĩnh nhưng 303 thân là anh em cùng đơn vị cư nhiên dám giáng xuống một đòn chí mạng, hơn nữa bọn họ rõ ràng không muốn phá hoại đại hội nghe thử mà là nhắm về phía chúng tôi.
Tôi giận dữ ngồi trên ghế, sau đó cố gắng khiến mình giữ vững bình tĩnh.
"Lưu Trường An!" Đột nhiên, bên ngoài có người hô to một câu, tôi ngẩng đầu nhìn lên thì thấy người trông coi tôi đang mở cửa ra, sau đó là một bóng người chậm rãi thong thả bước vào.
Hai mắt tôi sáng lên rồi nghĩ thầm: Cuối cùng cũng đến rồi.
Trường Không nhìn tôi với vẻ trịch thượng, nhưng mãi một lúc lâu sau mới nói: “Mùi vị ở trại giam khó chịu lắm phải không?”
“Vẫn được.” Tôi nhún vai, không mềm không cứng mà trả lời.
Bởi vì tôi không hề ngạc nhiên chút nào trước sự xuất hiện của anh ta, mặc dù Lưu Hàn Thu đa mưu túc trí nhưng cảm xúc của ông ta rõ ràng là dễ bị kích động.
Nhưng Trường Không thì khác, từ đầu đến cuối anh ta không hề biểu hiện ra nửa điểm cảm xúc, chỉ tại thời điểm Lưu Hàn Thu bị lão Yên kích thích đến mất đi lý trí thì mới nhẹ nhàng mở miệng khuyên can.
Trường Không kéo ghế ngồi xuống: "Thế nào, chỉ cần cậu cân nhắc làm việc cho chúng tôi, tôi có thể đưa ra chứng cứ chứng minh người không phải do cậu giết!"
"Được.” Tôi gật nhẹ đầu: "Anh muốn tôi làm gì? Ám sát lão Yên, hay ẩn núp ở 701, chờ đến khi các người một mẻ hốt gọn bọn họ?"
Trường Không dường như không nghĩ tới tôi không hề do dự chút nào đã trực tiếp đồng ý, loại cảm giác bản thân đã chuẩn bị kỹ càng lí do để thoái thác còn chưa kịp nói xong đã bị nghẹn lại trong cổ họng đó, khiến tôi nhìn mà buồn cười.
Thế là tôi nhếch miệng nói: "Thế nào, rất bất ngờ đúng không?"
"Người của 701 từ trước đến nay đều không quan tâm đến sống chết, không nghĩ tới..." Trường Không lộ ra ánh mắt thăm dò nhìn tôi.
Tôi “à” một tiếng: "Cái loại không quan tâm sống chết đó thì cũng phải phụ thuộc vào cách mình chết như thế nào nữa, đúng không? Anh nghĩ liệt sĩ đã hy sinh mạng sống của mình cho đất nước và tội phạm giết người có thể đánh đồng với nhau sao?"
Trường Không im lặng một hồi lâu, khiến tôi không nhịn được mà nói: “Nếu anh không tin tôi thì mau cút khỏi đây đi, ông đây không rảnh dây dưa với anh, cái đồ đàn bà lải nhải.”
“Nhóc con, lá gan của cậu cũng không nhỏ.” Trường Không nhìn tôi chằm chằm, trong mắt tràn đầy sát ý, dù cho trên mặt tôi không lộ ra biểu tình gì, nhưng trong lòng lại cảm thấy buồn cười.
Bởi vì tôi đã đọc qua thông tin về anh ta, người này tự nhận mình là quân sư của 303, bình thường thích làm ra dáng vẻ lịch sự và nhã nhặn nhất, mà hầu hết dạng người này đều không thích người khác nói mình giống đàn bà, theo bọn họ nghĩ thì mọi hành động cử chỉ của bọn họ đều đang thể hiện phong độ.
Tôi lộ ra vẻ không quan trọng mà nói: "Ông đây có gì phải sợ? Dù sao đều phải chết, anh nói đúng không?”
“Tôi sẽ chứng minh cậu không có giết người, nhưng cậu đừng quên chuyện mình đã đồng ý." Cuối cùng Trường Không cũng gật nhẹ đầu rồi lấy ra một thứ gì đó từ trong túi.
Đồng tử của tôi co rút lại, không ngờ anh ta lại giấu một tay như vậy, cái viên thuốc màu đen sì kia chắc chắn là thuốc độc.
Quả nhiên, Trường Không đưa thứ đó qua: “Không có cách nào, dù sao cậu cũng là người nối nghiệp mà lão Yên nhìn trúng, cho nên tôi không tin cậu sẽ dễ dàng đồng ý với chúng tôi như vậy, cho nên... Nếu cậu ăn viên thuốc độc này, việc hợp tác giữa chúng ta coi như đã hoàn thành.”
“Vậy làm sao tôi biết sau khi mình uống xong, các người có cho tôi thuốc giải hay không? Nếu chẳng may các người muốn gán cho tôi cái mác tự sát vì sợ tội thì sao?”
Tôi nhìn chằm chằm Trường Không, sau đó cười lạnh nói: “Các người đừng có coi tôi thành tên ngốc. Tôi nói cho anh biết, ông đây ghét nhất là bị người khác uy hiếp, cho nên các người có muốn hợp tác hay không đây."
Sắc mặt của Trường Không trở nên cứng đờ, có lẽ là vì anh ta không nghĩ đến việc tôi cư nhiên không đồng ý ăn thuốc độc, nhưng qua một lát sau thì anh ta đã thu lại cảm xúc, sau đó thản nhiên nói: “Xem ra cậu không có thành ý rồi.”
“Các người cầm thuốc độc đến để ông đây ăn chính là thành ý sao?” Tôi nhướng mi.
Khóe miệng của Trường Không hơi nhếch lên, mãi một lúc lâu sau mới lấy thuốc độc về: "Không ăn thuốc độc cũng được, chúng tôi cần cậu cung cấp một số thông tin.”
“Thông tin gì?" Tôi hỏi.
Trường Không trừng mắt nhìn tôi chằm chằm rồi gằn từng chữ một: “Tôi muốn biết bước tiếp theo 701 sẽ làm gì.”
“Ha ha, cái này thì anh hỏi nhầm người rồi, các người nên hỏi lão Yên mới đúng, làm sao tôi biết bước tiếp theo ông ta muốn làm gì chứ?”
Tôi trả lời, chẳng qua việc này thật sự không thể trách tôi được. Bởi vì sau khi từ mộ nước Tăng trở về, ngoại trừ việc thông báo cho tôi tham gia đại hội ngàn người nghe thử này ra thì lão Yên thực sự không có nói cho tôi biết kế hoạch tiếp theo của ông ấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận