Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 608

“Con đường này hình như rộng hơn rất nhiều.” Bò được khoảng năm phút, tôi ngẩng đầu lên nói. Vốn dĩ lối đi chỉ miễn cưỡng cho phép một người bò qua, nhưng bây giờ hai bên tay lại có rất nhiều khoảng trống, thậm chí lưng cũng bớt khom hơn.
Tôi vừa dứt lời, cô Thu đã nói một cách đầy kích động: "Tầng thứ tư, chúng ta nhất định đã tới tầng thứ tư rồi."
"Không, chúng ta vẫn luôn ở tầng thứ tư." Côn Bố nhẹ giọng nói.
Tôi chưa kịp hiểu ý anh ta thì phía trước đột nhiên sáng lên, đồng tử tôi co rụt lại: “Đó không phải là đèn pha sao?”
"Nhất định là đám người lão Yên!" Tôi chà sát hai tay, di chuyển càng nhanh hơn.
Càng bò tới phía trước không gian càng rộng hơn, đến khi tìm được điểm cuối của tia sáng thì tôi đã có thể đứng thẳng mà đi.
Nhưng điểm cuối của tia sáng này lại không phải lão Yên - đèn pin đã được tháo ra và cố định trên cao, nhấp nháy nhấp nháy, trông có vẻ lạnh lẽo bất thường.
"Không đúng, đây rõ ràng là..." Nha Tử nghiêng đầu, giống như đang nghĩ tới gì đó nhưng lại không nhớ ra, một lúc lâu sau anh ta mới vỗ nhẹ đầu rồi nói: “Dấu hiệu, đúng rồi, là dấu hiệu."
Tôi lập tức túm lấy cổ áo anh ta và yêu cầu anh ta giải thích rõ ràng.
Nha Tử chỉ chỉ đèn pin: "Không phải đã rõ ràng sao? Họ đã để nó lại, nếu không thì ai lại vô cớ đặt đèn pin ở vị trí cao như vậy chứ."
Tôi gãi gãi đầu, anh ta nói cũng có lý, đèn pin này chắc chắn có dụng ý gì đó!
Tôi đặt ba lô dưới chân rồi giẫm lên, đưa tay sờ xung quanh đèn pin để xem họ có để lại manh mối nào không.
Răng rắc ...
Tiếng vỡ vụn vang lên, tôi sững sờ trong giây lát, sau đó bang một tiếng, chụp đèn của đèn pin vỡ ra, ánh sáng chói lòa đột nhiên đâm thẳng vào mắt. Tôi theo phản xạ nhắm mắt lại, khi mở mắt ra thì trước mắt là một vùng bóng tối.
“Tôi, mắt tôi bị sao vậy?” Tôi che mắt lại, ký ức ám ảnh về bóng tối khiến tôi hơi sợ.
Tôi đưa tay chạm vào chiếc đèn pin trên đỉnh đầu nhưng lại sờ trúng một khoảng không, chiếc đèn pin cũng đã vỡ, chỉ còn lại một cái chụp đèn trống rỗng.
Tôi thở hắt ra, còn tốt, miễn là không bị mù thì mọi chuyện đều dễ nói.
Không biết là ai đột nhiên vỗ vai tôi, tôi thử nói: “Nha Tử, là anh đấy à?"
Không có tiếng trả lời, như thể tôi là người duy nhất trong toàn bộ không gian này.
"Côn Bố, chị Thu?" Tôi lại thử gọi thêm lần nữa.
Vẫn không có tiếng trả lời, tôi im lặng ngồi xổm xuống sờ lòng bàn chân, balo vẫn còn, điều này có nghĩa tôi vẫn ở chỗ cũ. Bây giờ có hai khả năng, một là tất cả chúng tôi đều ở cùng một chỗ nhưng lại không thể nghe thấy tiếng của nhau, hai là chúng tôi đã không còn ở cùng một chỗ nữa.
Tôi nghiêng về vế trước hơn, đèn pin chỉ tắt trong chốc lát, trong khoảng thời gian ngắn như vậy trừ khi có cơ quan nào đó, nếu không thì không đời nào có thể dịch chuyển hết bọn họ đi!
Hơn nữa chúng tôi đứng rất gần nhau, nếu thật sự có cơ quan thì không thể chỉ còn mình tôi được. Huống chi vừa nãy còn có người vỗ vai tôi, tôi nghĩ chắc là một trong ba người Nha Tử.
Tôi lấy một cây phi đao còn sót lại sau buổi luyện tập được tiện tay nhét vào balo ra.
Cầm phi đao trong tay, rốt cuộc tôi cũng có chút tự tin, tôi ôm balo trước ngực chắn đi điểm yếu hại, lúc này mới chậm rì rì sờ soạn xung quanh.
Tôi nín thở, tuy biết mình có thể sẽ không nghe thấy chút âm thanh nào, nhưng vẫn ôm một tia hy vọng.
Tôi không dám thực hiện động tác gì lớn, chỉ di chuyển dọc theo nơi mình đang đứng, từ từ mò ra ngoài.
“Nha Tử, anh ở đâu?” Tôi hô lớn.
“Trường …"
Một giọng nói yếu ớt vang lên, tôi giật mình, đó là giọng của cô Thu.
Tôi vốn không nghĩ sẽ nghe được gì, mở miệng chỉ là để tìm kiếm chút an ủi trong hoàn cảnh im lặng mà thôi, nhưng không ngờ lại có tiếng đáp lại, còn là tiếng của cô Thu.
“Chị Thu, chị Thu, có phải chị không?” Tôi hét lên.
Âm thanh lại biến mất, như thể vừa rồi chỉ là ảo ảnh của tôi.
Tôi không cam lòng kêu thêm vài câu, sau khi xác định không có phản hồi, tôi mới thôi không kêu nữa.
Âm thanh phát ra từ phía trước bên trái, hơn nữa nghe giống như cô Thu đang gặp nguy hiểm, tôi không khỏi lo lắng.
Nhưng dù vậy, tôi cũng không dám có động tác gì lớn, khi càng hoảng sợ thì sẽ càng dễ dàng làm hư chuyện, nên dù lo lắng đến đâu tôi cũng phải giữ bình tĩnh.
"Không nhất định là đã xảy ra chuyện, có lẽ là do âm thanh không thể truyền tới đây." Tôi tự an ủi mình, dù sao chỉ nghe được một chữ, không thể biết rõ được là tình huống gì.
Tôi từ từ tiến về phía bên trái, cố gắng hết sức để ổn định hô hấp, không để những suy nghĩ kỳ lạ trong đầu chiếm giữ tâm trí mình.
Một mét, một mét rưỡi...
Tôi thầm tính toán khoảng cách, đi được ba mét thì tôi va phải thứ gì đó.
Tim tôi lập tức trùng xuống.
Đây là một bàn chân, tôi biết bàn chân này là của cô Thu, bởi vì chân chị ấy đi bốt da dài.
"Chị Thu?" Tôi gọi lớn nhưng không nhận được câu trả lời nào, điều này nằm trong dự đoán của tôi, bởi vì khi chạm vào tôi cảm thấy ươn ướt...
Là máu, khi sờ vào tôi đã biết, nhưng do không tin nên mới thử kiểm tra một chút, kết quả rốt cuộc vẫn đúng như suy đoán.
Bạn cần đăng nhập để bình luận