Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 471

Tôi tò mò lắng nghe, nhà họ Lưu tuy có xuất thân là người giữ mộ, nhưng thực ra tôi cũng không đặc biệt biết rõ về sự phân bố của thế lực trộm mộ, chỉ biết đại khái về việc phân loại, không ngờ lại có nhiều bang phái như vậy.
“Thiểm Tây là bang phái trộm mộ có quy mô lớn nhất phương Bắc, trước đây tôi đã từng tiếp xúc qua, nhưng không sâu cho lắm, chỉ biết lão Hàm - thủ lĩnh của họ là một nhân vật tàn nhẫn, không biết lần này có phải ông ta tự mình tới hay không!"
Khi nói đến lão Hàm, vẻ mặt của lão Yên có gì đó không đúng lắm, tôi lập tức nhận ra lão Yên không nói thật, có lẽ ông ấy không chỉ nghe nói về đối phương mà rất có khả năng còn biết người tên lão Hàm này.
Nghĩ cũng đúng, để làm được thủ lĩnh một bang phái lớn ở phương Bắc chắc chắn không thể nổi tiếng chỉ trong một hoặc hai năm, tuổi tác nhất định không hề nhỏ, nói không chừng lúc lão Yên còn hành nghề trộm mộ thì lão Hàm cũng là người trong nghề.
Nhưng đây chỉ là suy đoán của tôi, cụ thể thế nào tôi cũng không rõ lắm.
“Lão Hàm?” Cô Thu nhảy dựng lên: “Là cái gã trước giờ chưa từng để vụt mất thứ gì đó à?”
Vẻ mặt lão Yên không mấy dễ chịu đáp lại: "Nếu là ông ta, vậy tỷ lệ thành công của chúng ta sợ là sẽ lại giảm xuống..."
Bầu không khí nhất thời có chút u ám, những người ở 303 dĩ nhiên cũng đã nghe nói đến tên tuổi của lão Hàm, đặc biệt là Trường Không, anh ta còn hỏi chúng tôi xem có thể tránh đụng mặt với lão Hàm, không đối đầu với bọn họ được không, nếu không kết quả sẽ rất khó đoán.
Lão Yên hừ lạnh: “Cái tên lão Hàm này đi đến hôm nay đã lười để ý đến những lăng mộ bình thường. Cậu nghĩ lần này ông ta tới đây là vì cái gì? Còn muốn trốn?"
Lời này của ông ấy khiến Trường Không không nói nên lời, một lúc lâu sau mới bối rối hỏi lão Yên, lỡ gặp phải ông ta thì nên làm gì bây giờ?
“Còn có thể làm gì nữa? Nếu bọn họ muốn trộm làm của riêng thì tôi không nói gì. Nhưng nếu bọn họ dám làm việc cho người nước ngoài thì tôi sẽ chém hết bọn họ!" Trong mắt lão Yên phát ra ánh sáng lạnh lẽo.
Trường Không không nói thêm gì nữa, chúng tôi chui vào phòng mà kiểm lâm đã chuẩn bị sẵn, mỗi người lấy túi ngủ đi ngủ, đột nhiên lão Yên ngồi dậy nói: “Không đúng, cô Tứ vẫn chưa trở lại.”
"Lưu Hàn Thu cũng chưa trở lại." Côn Bố hờ hững nói, lão Yên trực tiếp đứng dậy lao ra ngoài, một lúc sau mới quay lại, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu.
Nha Tử đụng nhẹ một cái hỏi có chuyện gì vậy, lúc ông ấy đang định nói gì đó thì Lưu Hàn Thu bước vào, trên mặt ông ta có chút chật vật.
Lão Yên im lặng, Nha Tử như phát hiện ra điều gì từ thái độ của hai người họ, tiếp tục đuổi theo lão Yên để hỏi, nhưng lão Yên lại chỉ trừng mắt nhìn anh ta mà không nói gì.
Ngay lúc lão Yên đang đau đầu vì bị Nha Tử làm phiền thì cô Tứ bước vào: "Thu dọn đồ đạc, chúng ta sẽ lên đường ngay trong đêm."
"Cô Tứ, làm vậy có phải hơi quá nguy hiểm không?" Lão Yên có chút do dự, dù sao bây giờ cũng không giống mùa hè, ra ngoài nếu như xảy ra chuyện ngoài ý muốn, coi như không nguy hiểm đến tính mạng thì cũng sẽ bị lạnh cóng đến chết.
Cô Tứ ngước mắt liếc nhìn lão Yên, sau đó bình tĩnh nói: “Sự việc có biến, chúng ta phải rời đi càng sớm càng tốt!"
“Tất cả thu dọn đồ đạc, nhanh lên.” Sắc mặt lão Yên thay đổi, dẫn đầu đeo túi lên lưng, giọng điệu vừa nhỏ vừa gấp gáp giục chúng tôi mau lên.
Chúng tôi lập tức di chuyển, người của 303 có chút không thích ứng kịp với tiết tấu này, còn muốn thương lượng thì cô Tứ lập tức lạnh mặt nói: “Nếu không chịu nổi nữa thì cứ theo đường cũ mà về đi."
Đám người Lưu Hàn Thu lập tức không dám nói gì nữa, thu dọn đồ đạc rồi lặng lẽ theo chúng tôi ra cửa.
Cô Tứ đi trước dẫn đường, vốn tưởng anh ấy sẽ dẫn chúng tôi vào hang trộm, bởi vì sau khi anh ấy vào đó rồi trở ra mới đột nhiên thay đổi kế hoạch ban đầu.
Nhưng không, anh ấy chỉ chạy nhanh hơn về hướng chúng tôi đã sớm định ra, giống như không cảm nhận được những bụi gai, tốc độ của anh ấy không hề chậm lại.
Chúng tôi gắng sức chạy theo sau anh ấy, nhưng lại không dám nói gì, vì trông anh ấy hiện giờ thật sự có hơi đáng sợ.
“Cô Tứ, chuyện gì xảy ra vậy?” Lão Yên chạy nhanh hai bước: “Cho dù có gấp thì cũng đâu cần phải vội như vậy?”
“Bởi vì …” Cô Tứ chưa kịp nói hết câu thì phía sau đã vang lên một tiếng súng, anh ấy đột nhiên nâng cao giọng: “Mọi người mau nấp đi!”
Chúng tôi không kịp hỏi chuyện gì xảy ra đã vội tìm chỗ ẩn nấp gần nhất, nhanh chóng lấy vũ khí ra.
Bởi vì lần này phải đối mặt với thế lực bên ngoài nên hỏa lực mạnh hơn hai lần trước rất nhiều, hơn nửa túi đều chứa đầy đạn.
Tiếng súng ngày càng gần, tôi nghe thấy một trận tiếng ùng ục nhưng không hiểu đó là gì.
“Rõ ràng tôi đã bỏ thuốc vào cơm, ai mà biết bọn họ lại bỏ chạy được chứ.” Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên.
Động tác của tôi chợt dừng lại. Đây không phải là lão Thịnh kiểm lâm sao?
Ý của ông ấy là gì, bỏ thuốc gì?
Tôi có chút không theo kịp, giống như biết tôi không hiểu, lão Thịnh lại nói: “Tôi thật sự có theo dõi bọn họ, nhưng người mặc đồ trắng kia quá lợi hại, làm tôi không thể theo dõi được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận