Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 650

Bên trong Cục Di Tích Văn Hóa đã không còn người, lão Yên cũng không bật đèn chỉ vòng qua hành lang rồi đi một đường đến văn phòng của 701, sau khi cẩn thận đặt Kim Địa Tạng vào trong tủ kính xong thì lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
"Điều tôi lo lắng nhất trên đường đi là thân xác của Kim Địa Tạng. Tôi lo thứ này cũng sẽ giống với các thi thể khác vừa tiếp xúc với không khí đã biến mất, cũng may là nó được bảo quản tốt." Lão Yên đặt mông ngồi trên ghế, sau đó cảm thán nói.
Tôi vội vàng hỏi ông ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lão Yên đứng dậy và nhìn ra ngoài văn phòng quan sát, sau khi chắc chắn rằng không có ai chú ý tới thì lúc này mới lên tiếng: "Là Lưu Hàn Thu đang giở trò.”
Hóa ra người mà lão Yên gặp trong xế chiều hôm nay là cấp trên chung của 701 và 303! Ngay khi Lưu Hàn Thu vừa rời khỏi núi Cửu Hoa, ông ta đã liên lạc với bên phía Yến Kinh, nói lão Yên đã phải chịu thất bại thảm hại trong trận chiến với người Anh ở núi Cửu Hoa.
Sau đó còn muốn sử dụng Kim Địa Tạng giả để giả mạo quốc bảo hòng lừa gạt quốc gia, ông ta hi vọng sau khi báo cáo xong cấp trên sẽ lập tức thu hồi toàn bộ quyền hạn ở trong tay của lão Yên rồi tiến hành cách ly thẩm tra.
"Mẹ nó, đây chính là tội lớn đấy, thật không ngờ tên trọc chết tiệt này lại có thể nghĩ ra được!" Nha Tử vỗ tay lên bàn làm phát ra một tiếng “bịch” khiến mấy nhân viên còn đang phân loại thông tin trong đại sảnh đều nhìn sang bên này.
Lão Yên lộ ra vẻ trách móc mà liếc nhìn anh ta một cái: “Cậu lớn rồi, có gặp chuyện thì phải biết giữ bình tĩnh chứ.”
Nha Tử sờ nhẹ đầu, sau đó hạ giọng hỏi lão Yên về tình hình hiện tại là như thế nào.
"Bộ trưởng tin tưởng tôi, nhưng quy trình thì vẫn phải tuân theo, nói cách khác có nghĩa là phải mời chuyên gia đến xác minh tính thật giả của Kim Địa Tạng.” Con ngươi của lão Yên hiện lên vẻ tức giận.
Sắc mặt của chúng tôi cũng không tốt nổi, suy cho cùng thì sau khi vào sinh ra tử để mang bảo vật của quốc gia về mà còn bị nghi ngờ như vậy, cho dù là ai thì cũng sẽ không cảm thấy dễ chịu.
Sắc mặt của cô Thu cũng tối sầm lại hỏi: “Dựa vào cái gì, chúng ta vào sinh ra tử, chẳng lẽ còn phải nghe lời vu khống của một kẻ hèn hạ sao?”
“Ăn nói cẩn thận!” Đây là lần thứ hai trong ngày lão Yên nói ra những lời này.
Chúng tôi không nói nữa, bởi vì trong lòng của mọi người đều biết đây là kết quả trong trận đánh cờ chiều nay của lão Yên, chúng tôi nhất định phải để bọn họ kiểm tra thì mới không cần phải gánh trên lưng nỗi oan ức này.
"Lão Yên, chẳng lẽ ông tính cứ như vậy mà nhịn xuống một hơi này luôn sao?" Nha Tử điều chỉnh kính râm, ý tứ không cần nói cũng biết.
Lão Yên lấy từ trong túi ra một điếu thuốc, sau khi chậm rãi hút vài hơi thì mới từ trong làn khói chậm rãi lên tiếng: “Sáng sớm ngày mai sẽ có chuyên gia thẩm định văn vật và chuyên gia trùng tu văn vật của bảo tàng Cố Cung đến, các cậu nhớ chuẩn bị sẵn sàng.”
"Lão Yên!" Nha Tử suốt ruột.
Tôi kéo Nha Tử lại rồi trực tiếp đưa anh ta ra ngoài, sau đó thấp giọng nói: "Lão Yên tự có suy xét, đi thôi, ngày mai đừng để người ta bắt được nhược điểm."
Nha Tử ngơ ngác nhìn tôi chằm chằm rồi hỏi, không phải chỉ là chuyên gia giám định thôi sao, còn có nhược điểm gì để người ta bắt được chứ?
Tôi lắc đầu bất lực, sau đó kéo thẳng Nha Tử về ký túc xá của mình rồi mới phân tích cho anh ta nghe: "Anh cảm thấy Lưu Hàn Thu có biết chuyện lão Yên sẽ thuyết phục được cấp trên tin tưởng ông ấy không?"
Nha Tử sững sờ, sau đó lập tức hiểu được, lão Yên làm lĩnh dội của 701, nếu cấp trên định tội ông ấy dễ dàng như vậy thì ông ấy đã không thể lăn lội ở chỗ này lâu như vậy được.
Vì vậy, Lưu Hàn Thu nhất định đã bố trí kế hoạch dự phòng, mà kế hoạch dự phòng này nhất định phải để ngày mai chuyên gia đến kiểm tra thì mới hiện lên!
"Nhớ kỹ, mọi thứ của ngày mai đều phải nhìn thần sắc của lão Yên mà làm việc, bớt nói lại.” Tôi lại dặn dò.
Nha Tử cái gì cũng tốt, nhưng lúc bị kích động lại có xu hướng nói năng bừa bãi, cho nên tôi mới lo Lưu Hàn Thu sẽ gài bẫy anh ta.
Nha Tử vỗ nhẹ vào ngực: “Yên tâm đi, tôi biết mà.”
Một đêm không có chuyện gì xảy ra.
Sáng hôm sau, ngay khi tôi vừa rời khỏi ký túc xá thì đã nhận thấy 701 tràn ngập không khí khác thường. Lão Yên gần như đã dọn ra một chiếc bàn lớn để tiếp đãi một nhóm năm vị chuyên gia.
Những chuyên gia này đều là những ông già có bộ râu bạc trắng, bọn họ không có nói gì về sự tiếp đón của lão Yên, chỉ yêu cầu ông ấy dẫn đường đến nơi đặt Kim Địa Tạng.
Có lẽ đêm qua lão Yên đã chuyển Kim Địa Tạng đến phòng an toàn, nơi bảo vật quốc gia được cất giữ tạm thời, ông ấy một đường dẫn năm vị chuyên gia đến tận nơi, sau khi nói ngắn gọn vài câu thì đứng sang một bên, dường như có ý để mấy vị chuyên gia tùy tiện kiểm tra thực hư.
Một chuyên gia trông có vẻ là người trẻ nhất trong số những người lớn tuổi dẫn đầu tiến tới, sau khi nhìn lướt qua Kim Địa Tạng xong thì mới dùng ngôn từ sắc bén nói: "Chủ nhiệm, trên thân thể này không có bất kỳ cái gì chứng minh thân phận, cho nên làm sao ông có thể chắc chắn đây là chân thân của Kim Kiều Giác chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận