Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 540

Lưu Hàn Thu lắp bắp nói: “Cái đó, cái đó, tôi, tôi không hề có ý này.”
“À, vậy ông có ý gì?” Trong lời nói của cô Tứ không hề có chút tức giận, xong lại dọa cho Lưu Hàn Thu sợ tới nỗi mặt mũi trắng bệch.
Cô Tứ nhìn chằm chằm vào Lưu Hàn Thu, thấy đã qua một lúc lâu mà ông ta vẫn chẳng nói nổi một câu, anh ấy chợt cười lạnh một tiếng: “Lưu Hàn Thu, sự tồn tại của 303 kỳ thực cũng chẳng cần thiết lắm.”
“Ngài có ý gì?” Lưu Hàn Thu chợt ngẩng đầu lên, dùng vẻ mặt không dám tin nhìn về phía cô Tứ.
Cô Tứ nhàn nhạt nói: “701 và 303 vốn là một, nhưng vì một số mâu thuẫn nên cấp trên mới phải chia thành hai đơn vị riêng biệt. Thế nào, mới chỉ qua mấy năm, 303 đã quên mất cội nguồn rồi à?”
Toàn thân Lưu Hàn Thu run như cầy sấy: “Ngài, làm sao ngài biết được, ngài rốt cuộc là ai?”
Tôi lạnh lùng nhìn Lưu Hàn Thu, đây cũng không phải bí mật gì, sở dĩ 701 và 303 tách ra là để hạn chế lẫn nhau. Nếu không sẽ dễ dàng xuất hiện tình huống lợi dụng quyền lực để trục lợi cá nhân, nhưng biểu hiện của Lưu Hàn Thu sao lại rất kiêng kỵ với chuyện này?
Cô Tứ thu hồi lại vẻ mặt vừa rồi, trở lại với vẻ ngoài lạnh lùng như chẳng hề dính phải khói lửa nhân gian: “Tôi cùng lắm cũng chỉ là một nhân viên ngoài biên chế của 701 thôi, chủ nhiệm Lưu không cần để tâm.”
Hiển nhiên Lưu Hàn Thu đã sợ, ông ta còn muốn hỏi thêm gì đó, nhưng lại bị cô Tứ nhìn thoáng qua, Lưu Hàn Thu đành ngoan ngoãn im lặng, không dám nói gì thêm.
“Lão Yên, khi trở về ông nhớ mua cho tôi một phần khác, rơi rồi.” Sau khi chỉnh đốn Lưu Hàn Thu một phen, cô Tư đi tới trước mặt lão Yên mà nói.
Không biết vì sao, thế nhưng tôi lại nghe ra được chút vẻ nũng nịu trong lời này, tôi tò mò muốn biết anh ấy muốn lão Yên mua cái gì?
Lão Yên bật cười ha hả, nói khi trở về mình sẽ mua thêm hai phần, nhìn thấy ông ấy như vậy, tôi chợt hiểu ra, hoá ra cô Tứ đã làm rơi mất túi kẹo thỏ trắng rồi.
“Cô Tứ, ngài, có phải ngài…” Thấy cô Tứ đã xuất hiện, tôi liền muốn hỏi xem anh ấy có cứu Khoái Đao không, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, đột nhiên tôi lại không biết nên hỏi như thế nào?
Bởi vì nhìn dáng vẻ của cô Tứ lúc này, dường như anh ấy đã trải qua rất nhiều chuyện nguy hiểm mà chúng tôi không biết, tôi do dự không dám hỏi, sợ anh ấy sẽ nói với tôi rằng anh ấy không cứu được Khoái Đao.
Có lẽ vì cô Tứ đã nhận được lời hứa hẹn của lão Yên, cho nên tâm trạng rất tốt, thậm chí còn khẽ mỉm cười: “Yên tâm, cứu rồi, nhưng anh ta bị thương nặng quá, tôi đã nhờ người đưa anh ta về trước.”
Nghe được từ đã cứu, tôi lập tức quên hết mọi chuyện, cũng không thấy tò mò vì sao anh ấy lại tìm được người đưa Khoái Đao về giữ chốn rừng sâu núi thẳm này, chỉ cần Khoái Đao còn sống là được.
Lưu Hàn Thu bên kia hiển nhiên cũng có phản ứng, vẻ mặt kinh ngạc còn chưa kịp thu hồi đã bị một câu của cô Tứ chặn lại: “Chờ anh ta khoẻ lại, sẽ lập tức rời khỏi 303, nguyên nhân vì sao thì chắc trong lòng chủ nhiệm Lưu cũng đã rõ, nhỉ?”
“Tôi… Tôi thì có thể biết được gì chứ?” Sắc mặt của Lưu Hàn Thu thay đổi.
Cô Tứ mặt không chút cảm xúc: “Hại người không thành ngược lại hại mình, chủ nhiệm Lưu, ông tự giải quyết cho tốt đi.”
Tôi nghe thấy có gì đó không ổn, chẳng lẽ đằng sau chuyện của Khoái Đao còn có ẩn tình gì sao?
“Cô Tứ…”
Tôi còn muốn hỏi thêm gì nữa thì có một bàn tay vươn ra tóm lấy lỗ tai tôi, kéo tôi sang một bên.
Sau đó, giọng nói của cô Thu vang lên: “Cậu đừng hỏi nữa, tự dùng đầu óc của mình mà ngẫm lại tình hình lúc đó cho cẩn thận, sẽ hiểu ngay thôi.”
Tình hình ngay lúc đó?
Tôi nhắm mắt lại, chậm rãi nhớ lại tình cảnh ngay lúc đó, tôi cách lão Yên không xa, Khoái Đao và Lưu Hàn Thu trèo ngay bên trên một chút, bên cạnh tôi và lão Yên là mấy người Dạ Tinh cùng Đồ Tể, những người khác thì rải rác xung quanh.
Khoái Đao rơi xuống giữa chúng tôi, nhưng khi đó anh ta cũng cách đám Đồ Tề chẳng xa, ấy vậy mà người đầu tiên anh ta cầu cứu lại là tôi.
Tôi bỗng nhiên mở to mắt, không thể tin nổi: “Anh ta, anh ta…”
Những lời tiếp theo tôi không thể nói nên lời, bởi vì tôi căn bản không thể tin được lại có chuyện như vậy xảy ra, cho dù có nghĩ thế nào tôi cũng đều cảm thấy thật không thể tin nổi!
Khi người ta muốn cầu cứu, phản ứng đầu tiên của người ta chắc chắn là tìm người mình tin tưởng nhất, trong tình huống lúc đó, nếu Khoái Đao không ngốc thì hẳn phải cầu cứu đám của Đồ Tể trước, chứ không nên cầu cứu tôi. Cho nên, ngay lúc đó anh ta không hề tín nhiệm người của 303, hay là vì mục đích gì khác?
Nghĩ đến việc lão Yên đã dùng tay giữ tôi lại, cùng với ánh mắt của Khoái Đao, tôi chỉ cảm thấy ớn lạnh toàn thân…
Anh ta đang lấy mạng đổi mạng, mà dựa theo những gì cô Tứ đã nói, hết thảy những chuyện này đều do Lưu Hàn Thu sai bảo, chỉ để lấy mạng của tôi.
Vì sao chứ?
Vì sao bọn họ vẫn luôn muốn lấy mạng của tôi?
Ngay từ khi tôi ở Hồ Bắc, họ đã vu oan hãm hại tôi bằng tội giết người, mặc dù sau đó lão Yên nói rằng họ chỉ muốn phủ đầu ra oai với chúng tôi mà thôi, nhưng tôi tin chắc rằng nếu không phải họ không tìm được chứng cứ, đám người này đã tống tôi vào tù rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận