Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 489

“Ha ha, cậu không biết à?” Rõ ràng là Nha Tử đã nhìn ra được nghi hoặc của tôi, anh ta đi tới bên tai tôi thì thầm nói: “Tôi đã nói chuyện với ông chủ khách sạn rất lâu, mấy truyền thuyết không quan trọng này không cần tôi cố ý dò hỏi thì ông ấy đã nói cho tôi rồi...”
Tôi cạn lời nhìn về phía anh ta, cái đêm ở lại khách sạn đó chúng tôi đều sốt ruột bận bịu, vậy mà tên này vẫn còn có thời gian rảnh đi nói chuyện phiếm với ông chủ khách sạn?
Nhưng nhìn vẻ mặt kinh ngạc đó của đám hòa thượng, tôi đã biết Nha Tử nói đúng rồi, những người này thật sự là những tên lừa đảo giả danh lừa bịp kia.
“Thì ra là như vậy, Khổ Hạnh Tăng trong truyền thuyết thà rằng chết đói chứ ngay cả một con gà cũng sẽ không giết, thì sao có thể ăn ‘dê hai chân’ được chứ?” Lão Yên khinh thường nói.
Nha Tử xách tên hòa thượng cầm đầu lên, bị vạch trần thân phận, một chút khí chất trên người do làm bộ làm tịch bọn họ mới có được cũng biến mất sạch sẽ, nhìn giống như là chó nhà có tang.
Nói vậy chúng tôi sở dĩ đột phá được trận pháp của bọn họ dễ dàng như vậy, một là bởi vì sự liều lĩnh của tôi và tâm tư của bọn họ không đủ thuần khiết, hai là vì bọn họ cũng không phải là Khổ Hạnh Tăng chân chính, cái gọi là Đà La Ni, có lẽ bọn họ cũng không học được tinh túy trong đó.
“Lão Yên, bây giờ chúng ta cũng không có thời gian để quản bọn họ đâu nhỉ?” Lưu Hàn Thu vẫn luôn nấp ở phía sau nhìn thấy những hòa thượng này không còn uy hiếp nữa thì lập tức tiến lại gần.
Lão Yên lườm ông ta một cái: “Ai nói chúng ta không có thời gian, dù thế nào thì trên người của những người này đều dính mạng người, không thể nào để mặc bọn họ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật được.”
Lưu Hàn Thu có vẻ muốn nói lại thôi, lão Yên hỏi ngược lại: “Sao hả, ông cho rằng bọn họ vô tội à?”
“Không, không, tôi chỉ cảm thấy bây giờ không nên vì bọn họ mà trì hoàn thời gian thôi.” Lưu Hàn Thu nhanh chóng lắc đầu, dáng vẻ đó dường như chỉ sợ lão Yên sẽ chĩa mũi nhọn lên người ông ta vậy.
Đúng vậy, có hai chuyện trước đó, nếu như bây giờ Lưu Hàn Thu còn bảo vệ những hòa thượng này, có lẽ cho dù làm trái với ý của cô Tứ thì lão Yên cũng sẽ trực tiếp cắt đứt hợp tác với bọn họ, để bọn họ cút trở về Yến Kinh.
Nhưng mà nghĩ tới đây, tôi vẫn còn nghi hoặc không xua đi được, tại sao mấy người Lưu Hàn Thu lại cứ nhất định muốn đi theo?
Nếu như nói là để giúp chúng tôi xử lý cái gọi là dư luận, vậy hoàn toàn không cần đi vào núi sâu rừng già cùng chúng tôi, hơn nữa nhìn thể lực của bọn họ cũng không giống kiểu có thể chịu được khổ cực, tại sao cứ nhất định muốn đi theo chứ?
Tôi nhìn Lưu Hàn Thu khúm núm trước mặt lão Yên, cảm thấy trên gương mặt đầy ý cười của ông ta viết hai chữ âm mưu.
Cũng không biết lão Yên có nhìn ra được hay không, ông ấy chỉ đi qua một bên dùng bộ đàm không biết là liên lạc với ai, không bao lâu sau lại bước qua đây, bảo chúng tôi dùng dây thừng trói những Khổ Hạnh Tăng này lại, đợi lát nữa cảnh sát của núi Cửu Hoa sẽ tới tiếp quản.
“Ông không sợ bọn họ sẽ chạy mất sao?” Tôi lo lắng nói.
Lãy Yên như có như không liếc nhìn Lưu Hàn Thu một cái, sau đó mới nói một cách sâu xa: “Đám người này ngay cả sức đi đường cũng không có, lẽ nào có thể dựa vào Đà La Ni gà mờ kia để thoát khỏi dây thừng này được à?”
Động tác của cô Thu rất nhanh, tôi vừa mới giải đáp được nghi hoặc, cô ấy đã dùng dây thừng trói đám hòa thượng đó lại với nhau rồi, trực tiếp trói ở chỗ đầu cầu thang.
“Đi thôi, chúng ta không đợi cô Tứ được nữa rồi.” Lão Yên vỗ tay.
Tôi đột nhiên nhìn về phía ông ấy, ông ấy lại lắc đầu với tôi, biểu thị tôi đừng hỏi.
Ra khỏi miếu thờ, lão Yên nhìn về phía bầu trời đen kịt, bỗng nhiên cảm khái một câu: “Ngày mai đã là đêm giao thừa rồi, không biết chúng ta sẽ đón năm mới ở nơi nào nữa!”
Cô Thu xua tuyết trên áo khoác xuống: “Người như chúng ta đón năm mới ở đâu không phải đều như nhau à? Đừng nói lời thừa thãi nữa, mau lên đường đi, trời lạnh cóng như thế này tôi không muốn cắm trại ngoài trời vào buổi tối đâu.”
“Chỉ có cô là nhiều việc.” Lão Yên liếc cô ấy một cái.
Cô Thu cũng trừng mắt lại, rồi không biết hai người họ giao lưu cái gì mà lại nhất trí hỏi tôi có ý kiến gì về đêm giao thừa ngày mai không?
Tôi nhìn khu rừng trước mặt, cười ha ha nói: “Bắt con gà rừng rồi nướng lên ăn là được rồi, tôi vẫn còn nhớ tay nghề của Côn Bố.”
“Được thôi.” Vốn tưởng rằng Côn Bố sẽ chẳng để ý tới chúng tôi, không ngờ anh ấy vậy mà lại sảng khoái đồng ý.
Lưu Hàn Thu ở bên cạnh khó chịu với chúng tôi, nói hay là tìm được phù đồ chín tầng trước rồi lại nói mấy chuyện đón năm mới sau.
Chúng tôi đồng loạt xem nhẹ ông ta, thái độ lúc tốt lúc xấu của ông ta đã không còn quan trọng với chúng tôi nữa.
Không biết lão Yên lấy từ đâu ra một tấm bản đồ, bên trên là bản đồ tổng thể của núi Cửu Hoa, ông ấy chỉ vào một vị trí được dãy núi vây quanh nói: “Đây chính là vị trí hiện tại của chúng ta! Còn chưa tính là núi sâu, nhiều nhất cũng chỉ mới tiến vào vùng núi, có lẽ còn cách phù đồ chín tầng rất xa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận