Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 640

Tôi bị ông ấy hỏi khó nên nện một đấm vào tường.
"Nhóc con, hôm nay tôi sẽ dạy cho cậu một bài học. Trò chơi mèo vờn chuột mà loại địa phương này đang chơi cùng cậu đều là giả. Chỉ cần tìm được cơ quan thì mọi chuyện sẽ xong. Chẳng lẽ cậu thật sự cho rằng người chết có thể làm ra phản ứng với lời nói của cậu sao?" Lão Hàm vừa chơi đùa cái xẻng ở trong tay vừa cười ha hả.
Tôi vỗ đầu một cái: "Lão Yên, tôi biết rồi."
"Cậu biết cái gì rồi?" Lão Yên bị tôi gọi như vậy thì lộ ra vẻ sững sờ.
Tôi cân nhắc con dao găm ở trong tay rồi mang theo thần sắc u ám nói: "Tìm cơ quan trước đã.”
"Nhóc con, cậu rất biết cách áp dụng ngay lập tức đấy." Lão Hàm ngậm thuốc lá sợi ở trong miệng, ngay lúc dùng xẻng xúc vào chân tường thì suýt chút nữa cả người đã rơi vào đó.
Ông ta cất điếu thuốc lá sợi đi, sau đó khinh miệt xì một tiếng: “Con mẹ nó, cái quỷ gì đây?”
“Đừng nhúc nhích!” Tôi đột nhiên rống lên một tiếng, cũng chính là vừa rồi tôi mới phản ứng lại được, dưới tình huống không có chuyện gì xảy ra thì sẽ không có cách nào thể hiện sự duy trì ổn định, cho nên nhất định sẽ xảy ra một số chuyện.
Lão Hàm vừa mới nói là tôi lập tức nghĩ tới việc ở đây đã cất giấu cơ quan nào đó mới có thể xúc tiến chuyện này, mà kinh văn được khắc đầy vách tường này rất có thể chỉ là một thủ thuật che mắt, hoặc là nói nó vốn không có bất cứ ý nghĩa gì, dù sao chỗ Địa Tạng Vương Bồ Tát viên tịch có kinh văn không phải là chuyện rất bình thường sao?
Tay của lão Hàm vì tiếng hét của tôi mà run lên một cái, khiến cho chiếc xẻng trực tiếp rơi xuống, chỉ nghe bộp một tiếng không biết đã đánh nát cái gì, sau đó truyền đến một trận âm thanh huyên náo, chỗ chân tường chậm rãi lõm xuống rồi từ từ có thứ gì đó nhô lên.
“Tượng Phật, là tượng Phật!” Lão Hàm đứng gần nhất, chỉ thấy ông ta quát to một tiếng rồi đột nhiên lùi lại, như thể vừa nhìn thấy thứ gì đó rất đáng sợ.
Sắc mặt của lão Yên cũng theo đó mà thay đổi, nhưng ngay khi ông ấy vừa định bước tới thì đã bị tôi kéo lại, kêu ông ấy yên lặng chờ xem.
Một bức tượng Phật từ từ nhô lên, nhưng thứ khiến tất cả mọi người bị dọa sợ là vì bước tượng Phật này đang khóc... Nước mắt chảy xuống còn là máu!
Phật Tổ rơi lệ biểu thị thế đạo bất bình, nhưng nếu đó là nước mắt máu, trong lòng tôi lộp bộp một tiếng rồi vội vàng quay đầu nhìn về phía Dạ Tinh, quả nhiên đã nhìn thấy cậu ta quỳ xuống.
Phật Tổ chảy nước mắt máu, điều đó đã nói rõ trong số những người có mặt ở đây quả thực đã có người làm ra chuyện trời đất không thể tha thứ!
Nhưng lão Hàm nói không sai, ở đây không có người nào trong sạch, nếu chỉ khi thanh trừ hết tội nghiệt thì mới có thể tiến lên, e rằng không một ai trong chúng tôi có thể đi vào.
"Chúng ta chỉ có thể mời tế tự thôi." Dạ Tinh quỳ rạp dưới đất khẽ ngẩng đầu nói.
Tôi hỏi cậu ta mời tế tự là có ý gì, chỉ thấy cậu ta lộ ra vẻ mặt nghiêm túc nói: “Mời tế tự cũng chính là cầu mời bệ hỏi tội, nếu đó là người vô tội thì sau khi tiến vào bệ hỏi tội tự nhiên sẽ không bị làm sao, còn nếu là người có tội… Thì sẽ bị xử tử ngay tại chỗ.”
“Không phải Phật giáo không cho sát sinh sao?” Tôi hỏi.
Dạ Tinh ừ một tiếng: "Đúng là không được sát sinh, nhưng người xử tử người có tội không phải là Phật Tổ, mà là chúng ta."
"Tự giết hại lẫn nhau?" Tôi càng không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng Dạ Tinh lại lắc đầu: "Không phải, hết thảy phải đợi đến khi chúng ta mời bệ hỏi tội rồi nói sau."
Cái thứ như bệ hỏi tội này chỉ có một mình Dạ Tinh biết, cũng chỉ có một mình cậu ta biết mời, mà tôi vốn cho rằng cái thứ này sẽ có nghi thức gì đó vô cùng hoành tráng, nhưng chỉ thấy Dạ Tinh nhặt lấy một cái bồ đoàn ở dưới đất lên, đặt ở trước mặt tượng Phật rồi quỳ gối xuống, sau đó niệm một đoạn kinh Phật rồi đứng lên.
“Bệ hỏi tội đã sẵn sàng, tôi sẽ tiến lên hỏi tội trước.”
"Chờ đã, phải hỏi thế nào?" Nha Tử tò mò hỏi.
Dạ Tinh quỳ xuống nệm, sau đó cung kính dập đầu lạy ba cái, đứng dậy và làm ra động tác thắp hương rồi lui sang một bên, cuối cùng ra hiệu như vậy là được rồi.
"Chỉ đơn giản như vậy?" Nha Tử nửa tin nửa ngờ.
Dạ Tinh chỉ nói rằng mọi người đều phải trải qua hết quá trình này một lần mới tính là xong.
Đồ Tể dẫn đầu tiến lên, sau đó tùy tiện quỳ xuống rồi làm theo lời Dạ Tinh đã nói, sau đó hoàn hảo không chút tổn hại lui trở về.
Lưu Hàn Thu và Trường Không đều không có phản đối, nhưng những người khác, bao gồm cả lão Yên đều cảm thấy điều này rất không đáng tin cậy.
Dạ Tinh cũng không có ép buộc, mà là thản nhiên đứng ở một bên, nói là bệ hỏi tội đã được bố trí xong, có thể vượt qua hay có đủ tự tin để vượt qua hay không thì chỉ có thể nhìn vào chính chúng tôi.
"Chuyện này thú vị đấy, chỉ là quỳ lạy vài cái thôi mà, để tôi tới." Một người đàn ông da đen gầy gò có hình dáng và giọng nói rất khác lạ ở trong đội ngũ của lão Hàm bước ra, chỉ thấy gã sải bước về phía trước và trực tiếp quỳ rạp xuống bồ đoàn, ba cái dập đầu thùng thùng vang lên, sau đó đứng thẳng người: "Ha ha, tôi …”
Bạn cần đăng nhập để bình luận