Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 473

"Tôi cứ tưởng người này đã chết từ lâu rồi." Lão Yên nói.
Chỉ trong một câu ngắn gọn này đã chứa đựng quá nhiều thông tin, tôi chỉ cảm thấy những chuyện trong đó không hề đơn giản.
Nhưng bây giờ không phải lúc để hỏi, nên tôi chỉ có thể thầm nhớ trong đầu ba chữ “Diêm La Vương”, sau đó ra hiệu cho lão Yên, hỏi ông ấy xem có phải nên nghĩ cách cứu lão Thịnh trước hay không?
"Chờ một chút." Lão Yên co người lại, đôi mắt như đại bàng nhìn chằm chằm người trước mặt: “Nhân vật chính còn chưa xuất hiện, bọn họ làm loạn lâu như vậy chắc chắn sẽ không giết lão Thịnh đâu, chỉ là dọa ông ta một chút để có thể lợi dụng tiếp thôi.”
Tôi trốn ở trong bụi cây, da mặt tê dại vì lạnh nên đầu óc đâm ra cũng hơi ngốc: “Rốt cuộc bọn họ làm loạn lâu như vậy là muốn cái gì?"
"Đương nhiên muốn mạng của chúng ta." Lão Yên nhẹ nhàng thốt ra một câu, sau đó ánh mắt sắc bén: “Chỉ là không biết bọn họ có sẵn sàng để dùng mạng đổi mạng hay không thôi."
Đúng lúc này, từ chỗ của lão Thịnh truyền đến một giọng nói, chính là Diêm La Vương: "Lão Thịnh, chúng tôi sẽ cho ông thêm một cơ hội nữa, có muốn sống tiếp nữa hay không thì phải xem ở ông rồi."
“Nhất định, nhất định." Lão Thịnh kích động muốn gật đầu, nhưng bởi vì súng vẫn đang áp vào người nên động tác của ông ta dừng lại, cả khuôn mặt trở nên cứng ngắc.
Diêm La Vương ngẩng đầu nhìn thoáng qua phía chúng tôi, tôi ngạc nhiên phát hiện đôi mắt của người này có màu xanh lam, trong bóng tối trông rất kỳ lạ. Trong nháy mắt, tôi cảm thấy ánh mắt người này dường như chạm phải tầm mắt tôi, nhưng ngay sau đó lại nhìn sang chỗ khác như không có gì xảy ra.
“Bọn họ có tổng cộng bao nhiêu người, thân phận là gì?" Diêm La Vương nhẹ giọng nói.
Lão Thịnh vội vàng đáp: “Mười một người, tôi đã cố ý đếm qua. Dẫn đầu là một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, nhưng tôi không nghĩ bọn họ khó đối phó.”
"Hửm?" Diêm La Vương hừ lạnh một tiếng, lão Thịnh bị dọa sợ run lên, liên tục nói mình không có giấu giếm gì cả.
Diêm La Vương hoàn toàn không quan tâm lão Thịnh nói gì, chỉ vô cảm hỏi lại: “Trong số họ có người nào đặc biệt kỳ lạ không?”
"Mỗi người trong số họ đều rất kỳ lạ..." Lão Thịnh lẩm bẩm.
Diêm La Vương cúi đầu nhìn ông ta, ông ta lập tức nuốt câu nói đó xuống, một lúc sau lại đột nhiên vỗ trán: "Có, có một người không giống với bọn họ!"
"Ai?" Dù cách rất xa, tôi vẫn có thể cảm nhận được khí thế trên người Diêm La Vương đã thay đổi, người này thế mà lại có chút khẩn trương, điều khiến tôi càng kinh ngạc hơn là hô hấp của lão Yên bên cạnh cũng đột nhiên trở nên nặng nề hơn.
Lão Thịnh không dám tỏ vẻ bí mật với Diêm La Vương, vội vàng nói: “Người đó thoạt nhìn khoảng hai mươi tuổi, mặc áo khoác trắng, vẻ mặt lạnh lùng, không nói chuyện. Ngồi ở chỗ đó khiến người khác không dám đến gần.”
Người mà ông ta đang miêu tả chính là cô Tứ, cũng đúng, những người như cô Tứ dù ở chỗ nào cũng sẽ dễ dàng bị chú ý, lão Thịnh không để ý đến anh ấy mới là lạ.
“Người đó vậy mà thật sự tới đây..." Diêm La Vương khẽ nói, từ giọng điệu của người này cho thấy, hẳn là người này có quen biết cô Tứ.
Lúc này, lão Yên cau mày ra lệnh: "Trường An, đi tìm cô Tứ, nói cho ngài ấy biết Diêm La Vương cũng ở đây, kêu ngài ấy chú ý chút!"
Tôi kinh ngạc nhìn lão Yên, có chút không hiểu ý của ông ấy, kêu cô Tứ chú ý là sao? Chẳng lẽ tên Diêm La Vương này có thể sánh ngang với cô Tứ?
Lão Yên đẩy tôi: “Bảo cậu đi thì đi đi, nhanh lên, đừng chần chừ nữa!”
Nhìn dáng vẻ của ông ấy, tôi cũng biết đây không phải chuyện đơn giản, nên đành phải ra hiệu ông ấy cẩn thận, sau đó cẩn thận lùi lại.
Kẽo kẹt …
Một tiếng động giòn tan vang lên, tim tôi như vọt lên tận cổ họng, tôi căn bản không chú ý đến cành cây dưới đám lá rụng dày đặc, âm thanh này nếu là lúc bình thường thì sẽ không có vấn đề gì, nhưng trong loại hoàn cảnh này thì ...
"Ai?"
Quả nhiên, Diêm La Vương quát lớn một tiếng, sau đó nhấc chân, đi chậm về phía bên này.
Tôi nằm xuống, không dám cử động, lúc này chỉ có thể đánh cược một lần, bởi vì nếu chạy không chừng sẽ càng chết nhanh hơn.
Tôi liều mạng nháy mắt với lão Yên, ông ấy cũng biết hiện tại không phải lúc cậy mạnh nên đã chôn cả người vào bụi cây, cho dù Diêm La Vương có đến gần cũng sẽ không thể nhìn thấy ông ấy.
Khi tiếng bước chân ngày càng đến gần, hơi thở của tôi cũng ngày càng dồn dập.
Tôi nhìn hoàn cảnh xung quanh, nghĩ hồi nữa Diêm La Vương đến thì nên trốn thế nào mới có tỷ lệ thành công cao nhất.
Tất nhiên, tôi không ngốc đến mức nghĩ bản thân có thể đối đầu trực diện với người này. Người có thể khiến cô Tứ phải chú ý, tôi đoán người này chỉ cần dùng một tay thôi cũng đã có thể bóp chết tôi rồi.
Khoảng cách hai mét trong nháy mắt lại được rút ngắn lại, nhưng tôi vẫn chưa tìm được đường thoát thích hợp, bởi vì dù chạy thế nào cũng sẽ gây ra tiếng động rất lớn, đến lúc đó khó tránh khỏi việc bị bọn chúng truy đuổi!
Trong khu rừng rậm rạp như này, một khi đã bị truy đuổi thì sẽ rất khó để cắt đuôi.
Vào một ngày lạnh như vậy, trên trán tôi toát hết mồ hôi lạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận