Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 560

“Người Anh.” Cô Tứ nói: “Bọn họ vừa mới thảo luận về cuộn da dê này, dường như trên đó của toạ độ của phù đồ chín tầng.”
Lão Yên cau mày nói: “Không nên như vậy! Nếu có được tọa độ cụ thể, không có lý nào họ lại có cùng lộ trình với chúng ta, hẳn là họ phải dọn phù đồ chín tầng đi từ lâu rồi.”
“Ha hả, có được tọa độ thì thế nào, hơn một ngàn năm qua không có ai tới đó, mọi thứ cũng đã hoá thành bãi bể nương dâu.”
Cô Thu không đồng tình với lời của lão Yên.
- Giải thích, Bãi bể nương dâu nguyên văn là Thương hải tang điền. Đây là một câu thành ngữ trích từ Thần tiên truyện, “Tam thập niên vi nhất biến. Thương hải biến vi tang điền”. Có nghĩa cứ ba mươi năm vũ trụ có một lần thay đổi - biển cả biến thành ruộng dâu. ruộng dâu biến thành biển cả. Ý nói cái gì lâu cũng sẽ thay đổi, thậm chí còn chẳng thể nhận ra dáng vẻ ban đầu. Hết giải thích.
Tôi lại không đồng ý với lời của cô Thu, nên nhẹ nhàng lắc đầu: “Những dấu vết trên các tấm bản đồ do các cao thủ chân chính vẽ ra sẽ không thể biến mất vì sự thay đổi của thời đại, bởi vì cách họ vẽ bản đồ không phải dựa trên địa hình vào thời điểm đó mà dựa trên thay đổi của các vì sao! Nếu cuộn da dê kia cũng dựa vào cách đó mà vẽ ra, như vậy muốn tìm được địa điểm kia kỳ thật cũng không khó.”
“Trường An nói không sai, nếu chúng ta cũng có thể xem qua cuộn da dê kia thì tốt quá rồi.” Lão Yên gật đầu.
Tôi liếc nhìn đám người kia, nói rằng hơi khó khăn, mặc dù trông lão Hàm và những người còn lại có vẻ như đang nghỉ ngơi, nhưng lại đang đứng trong tư thế có tính phòng ngự rất cao.
Một khi gặp tập kích, họ có thể nhanh chóng phản ứng lại, muốn lấy cuộn da dê từ tay bọn họ quả là chuyện không dễ dàng.
“Ai nói cuộn da dê kia ở trong tay bọn họ?” Cô Thu khịt mũi.
Tôi ngờ vực hỏi:
“Nếu cuộn da dê không ở chỗ họ thì còn có thể ở đâu?”
Cô Thu cười lạnh một tiếng:
“Đám người Anh ngốc đến đâu cũng không thể đưa một vật quan trọng như vậy cho lão Hàm cầm được, cùng lắm cũng chỉ cho ông ta xem qua một lượt, hoặc là vẽ lại một bản sao thôi. Cho nên, nếu chúng ta muốn xem, chỉ cần tìm được đám người Anh kia là được.”
Nói xong, cô ấy quay đầu lại hỏi cô Tứ: “Ngài có phát hiện ra tung tích của người Anh không?”
“Không có.” Cô Tứ lắc đầu, có lẽ anh ấy cũng cảm thấy kỳ lạ, cho nên còn bổ sung thêm một câu:
“Bọn họ không thể so sánh được với đám trộm mộ, nếu người Anh đã vào núi thì không có lý nào lại chẳng lưu lại dấu vết nào, thế nhưng chúng ta đã đi được một chặng đường, vẫn chẳng có phát hiện gì. Chẳng lẽ bọn họ ở bên ngoài chờ đám người của lão Hàm đưa đồ mình cần ra sao?”
Vấn đề này phỏng chừng chỉ có hỏi những tên người Anh kia thì mới có thể biết được đáp án thôi.
Bọn người lão Hàm cứ đứng yên một chỗ, qua một hồi lâu cũng chẳng có hành động gì, họ cứ như vậy ở chỗ đó suốt một ngày một đêm, nhàn nhã thoải mái, như thể họ đang chờ người nào đó!
Cô Thu hoài nghi bọn họ đang đợi người Anh, nơi này vốn là núi sâu, nếu thực sự có phù đồ chín tầng thì nó cũng nên xuất hiện rồi, cho nên lão Hàm mới cố ý đợi chủ thuê đến.
“Cũng đâu đến mức ấy, trừ phi bọn họ đã biết được vị trí của phù đồ chín tầng, nếu không đợi người Anh tới để làm cái gì?” Lão Yên phản bác lại.
Suy nghĩ của ông ấy thật ra cũng rất bình thường, quả thực, cho dù trong lòng chúng tôi biết vị trí của phù đồ chín tầng đã rất gần, nhưng chính chúng tôi cũng không thể xác định được cần mất bao nhiêu thời gian nữa mới có thể tìm ra nó.
Có rất nhiều lúc những lăng mộ ở ngay dưới chân mà chúng tôi còn không biết, nếu không phải dọc đường đâu đâu cũng có ký hiệu, có lẽ đã chẳng bao giờ phát hiện ra.
Cô Thu nói: “Vừa rồi chính cô Tứ cũng nói, bọn họ có manh mối về phù đồ chín tầng.”
“Chúng ta cũng có.” Cô Tứ đột nhiên nói.
Chúng tôi lập tức đổ dồn sự chú ý về phía anh ấy, ngay cả lão Yên cũng trở nên kích động: “Cô, cô Tứ, lời ngài nói có thật không?”
“Tôi đã nói với Trường An, nhưng dường như cậu ta vẫn chưa hiểu ra.” Cô Tứ nhìn về phía tôi, tôi “à” một tiếng, hỏi anh ấy có phải là câu nói kia không?
Cô Tứ quay lại nhìn chằm chằm vào đám người của lão Hàm, sau một lúc lâu mới “ừ” một tiếng, nói anh ấy cho rằng tôi có thể hiểu ra, nhưng không ngờ rằng tôi dường như không coi trọng lời anh ấy nói.
Tôi có chút xấu hổ, chẳng lẽ tôi phải nói với anh ấy rằng tôi rất coi trọng câu nói này, nhưng lại không thể hiểu được ý nghĩa của nó sao?
“Phù đồ chín tầng, địa ngục, lão Yên, ông có thể tưởng tượng ra được gì không?” Cô Tứ nhẹ nhàng nói, nhưng không quay đầu lại.
Lão Yên còn chưa kịp nói gì, bất chợt tôi đã vỗ đầu một cái: “Chẳng lẽ phù đồ chín tầng này nằm dưới lòng đất?”
Nói trắng ra đây cũng chẳng coi là phát hiện gì, bởi vì thứ chúng tôi cần tìm phần lớn đều nằm dưới lòng đất.
Nhưng phù đồ chín tầng lại khác, phù đồ chín tầng là từ dùng để chỉ tháp Phù Đồ trong Phật giáo, mà nói tới tháp, ai nấy cũng đều biết là phải xây cao, tuy nhiên, theo như ý của cô Tứ, phù đồ chín tầng này chính là tượng trưng cho chốn địa ngục mà Địa Tạng Vương đã tới… Cho nên nhất định nó nằm dưới mặt đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận