Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 123: Chợ Ma

Quả nhiên, giây tiếp theo, cậu ta vòng tay qua vai tôi, dùng dáng vẻ cà lơ phất phơ nói với tôi, đêm nay cậu ta sẽ dẫn tôi đi mở mang tầm mắt!
Buổi chiều không có việc gì làm nên tôi lại chạy tới phòng hồ sơ một chuyến, sau một hồi tìm kiếm trong đó, quả nhiên tôi có tìm được một vụ án bí mật về nước Thục cổ.
So với những gì được lưu truyền bên ngoài, thông tin ở đây chi tiết hơn, xong cũng rất hạn chế, xem ra việc nghiên cứu quả thật chẳng có mấy tiến triển gì.
Nhưng đối với tôi, như thế là đủ rồi, ít ra còn đỡ hơn là không biết gì cả.
Một buổi chiều lại cứ thế trôi qua, nhớ tới lời hẹn với Nha Tử, tôi mới miễn cưỡng rời khỏi phòng hồ sơ, không ngờ tôi vừa mới bước ra, đã gặp được giáo sư Hứa mới thấy hồi sáng ở ngay trước cửa.
“Giáo sư Hứa.” Tôi vội cung kính chào hỏi ông ấy.
Giáo sư Hứa liếc mắt nhìn tôi một cái, mỉm cười ôn hoà: “Cậu chính là cậu nhóc mà lão Yên dẫn về đấy phải không? Sáng nay tôi đã thấy cậu rồi.”
Tôi mỉm cười gật đầu, có chút lo lắng nên không biết phải nói gì.
Đoán chừng là giáo sư Hứa cũng nhận ra sự bối rối của tôi, nụ cười của ông ấy càng thêm hiền từ hơn: “Tôi đã nghe lão Yên kể về chuyện của cậu, lần này ra ngoài, còn làm phiền cậu chăm sóc cho Nha Tử nhiều hơn.”
“Nhất định, nhất định rồi ạ.” Tôi gật đầu liên tục, sau đó tôi cảm thấy lời nói của mình có gì đó không đúng, nên nhanh chóng sửa lời: “Kỳ thật, tôi mới là người cần anh ấy quan tâm.”
“Ha hả, tên nhóc kia không gây phiền toái cho tôi là đã tốt lắm rồi.” Giáo sư Hứa xua xua tay: “Được rồi, khi tôi mới tới đây, đã thấy tên nhóc Nha Tử kia đang tới ký túc xá tìm cậu đấy, cậu đi nhanh đi.”
Tôi nhanh chóng đáp lại lời giáo sư, rồi vội vã rời đi.
Quả nhiên, tôi vừa đến tầng một của ký túc xá, đã thấy Nha Tử đang đi qua đi lại trong sảnh, vừa nhìn thấy tôi, cậu ta đã chạy vọt tới: “Cậu chạy đi đâu thế?”
“Phòng hồ sơ.” Tôi trả lời một câu, rồi chợt nhớ ra điều gì đó, tôi lấy từ trong túi ra chiếc bộ đàm mà lão Yên đã đưa cho mình: “Bây giờ tôi đã có thứ này, cậu xem thứ này dùng thế nào?”
Sau khi Nha Tử kiên nhẫn dạy tôi cách sử dụng bộ đàm, hai chúng tôi ra ngoài lên xe, đầu tiên phải tìm chỗ nào lót dạ đã, rồi mới đi thẳng đến chợ ma mà Nha Tử đã nhắc tới.
Hóa ra nơi được gọi là chợ ma lại chính là một nơi bày bán một số thứ không thể bán được trong chợ bình thường. Chợ ma này thường được mở ra vào buổi tối, và đóng cửa trước khi mặt trời bắt đầu lên.
“Một số kẻ trộm mộ tầm thường đã tìm được một số đồ vật từ nơi này. Ở đó có rất nhiều đồ tốt nhưng cũng có rất nhiều đồ giả, tuy nhiên mấy thứ giả đó cũng dễ nhận ra thôi.” Nha Tử vừa lái xe, vừa giới thiệu cho tôi nghe về khu chợ ma nọ.
Tôi cảm thấy thú vị trước câu chuyện này, gặp điều gì đó không hiểu lắm sẽ hỏi lại vài câu, đến khi đến chợ ma, tôi cũng có được hiểu biết sơ bộ về nơi này.
Nha Tử đậu xe ở đầu một con hẻm nhỏ: “Không thể lái xe vào trong khu chợ kia, chúng ta cứ đi xuyên qua con hẻm nhỏ này là tới nơi rồi!”
Quả nhiên, khi đi đến cuối con hẻm, tôi nghe thấy rất nhiều tiếng người từ phía trước truyền đến, ánh đèn vàng cũng chiếu vào người tôi.
Tuy rằng trên đường tôi đã có thêm không ít hiểu biết về chợ ma thông qua Nha Tử, nhưng chợ ma này vẫn khiến tôi bị sốc! Khác với những khu chợ thông thường, phần lớn là những gian hàng nhỏ ở nơi này chỉ có một số gian có được mặt tiền cẩn thận, hàng hoá trên những quầy hành cũng là những món đồ kỳ lạ và hiếm gặp, tôi còn thấy người ta bán lại tem phiếu thực phẩm.
Điều khiến tôi cảm thấy khó chịu là ánh đèn trong chợ ma rất mờ có những quầy hàng thậm chí chỉ thắp độc một ngọn nến, nếu muốn xem trong đó bán gì, tôi phải ngó gần hơn mới nhìn thấy được.
Thấy vậy, tôi quay đầu liếc nhìn Nha Tử đứng bên cạnh mình, cậu ta vẫn còn đeo một chiếc kính râm trên mũi. Tôi thực sự tò mò, tối tăm thế này, liệu cậu ta có thực sự nhìn thấy gì không?
Thế nhưng tôi vẫn cố kìm nén thật lâu, nhớ đến phản ứng của cậu ấy ngày hôm qua sau câu hỏi của mình, tôi vẫn cố nuốt câu hỏi vào trong bụng.
Dẫu vậy, có vẻ như Nha Tử đã nhìn thấu được suy nghĩ trong đầu tôi, cậu ta bèn mỉm cười với tôi: “Nhìn thấy được.”
Tôi gượng cười hai tiếng rồi đi theo cậu ta vào bên trong, lúc này tôi mới nhận ra, đa phần chủ quán ở đây đều không lớn tiếng rao bán, thậm chí khi khách hàng đi tham quan gian hàng nhà mình mà họ cũng chẳng có mấy nhiệt tình, chỉ khi có người hỏi, họ mới đáp lại đôi ba câu.
Hơn nữa, một số chủ quán ở đây thoạt nhìn rất hung dữ, trên người họ toát ra mùi đất tanh, cứ như thể họ không phải người thường vậy!
Nha Tử nhỏ giọng giải thích cho tôi, ngoại trừ những người bán lại đồ để trục lợi, đa phần những chủ cửa hàng ở đây đều tự vận chuyển đồ tới bán, những người này đã xuống mộ không biết là bao nhiêu lần, cho nên trên người họ mới có mùi tanh của đất, có tắm rửa thế nào cũng không sạch được.
Hơn nữa bọn họ cũng không cần lớn giọng rao hàng, những người tới đây đều đã biết rõ quy định, nếu có hứng thú thì sẽ bắt tay thương lượng giá cả với chủ hàng, khi cả hai bên đều hài lòng thì việc mua bán sẽ âm thầm hoàn tất. Có hơi nhàm chán.
Tôi gật đầu hiểu ý, quả nhiên nhìn thấy ở hai quầy phía trên đã có người vuốt tay áo để thương lượng giá cả. Tôi lập tức cảm thấy hứng thú.
Nha Tử lại âm thầm ấn đầu tôi trở bề, cậu ấy nói là khi những người khác đang thương lượng giá cả, họ kiêng kỵ nhất là có người nhìn chằm chằm như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận