Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 183: Dò Hỏi

Đúng lúc này, tay áo của Côn Bố bị kéo lại, thằng nhóc vừa rồi còn nằm im như chết giờ đã mở to mắt: “Anh cứu bọn họ đi…”
Côn Bố giật lấy tay áo của mình, khẽ liếc mắt nhìn lão Yên. Lão Yên cười khúc khích nhận lấy công việc của mình.
Tôi thấy ông ấy cười tủm tỉm, dùng giọng điệu dụ dỗ nói với đứa nhỏ kia: “Anh bạn nhỏ à, có cứu hay không còn phải xem lời của nhóc có đáng để bọn tôi ra tay không đã!”
Tôi nhìn dáng vẻ hai người họ tung qua hứng lại, chợt hiểu ra tại sao lão Yên lại bảo tôi đi cùng với Côn Bố, bởi vì anh ta có thể dễ dàng nhận ra đứa nhỏ kia đang giả vờ, trong khi tôi lại chẳng nhận ra dù đã đi suốt chặng đường.
Thậm chí tôi còn từng hoài nghi Côn Bố chỉ vì không nhận ra thằng nhóc đang ngụy trang, bây giờ ngẫm lại, con đường anh ta dẫn tôi đi quanh làng cũng rất có quy luật.
Lần đầu tiên lão Yên chọn tôi là bởi vì tôi biết được cách cứu người trong sa mạc, trong đó cũng không thể bỏ qua kỹ năng quan sát của tôi, nhưng hiện giờ đem ra so sánh với Côn Bố, chút tài mọn này đúng là còn xa mới đuổi kịp!
“Ha ha, đừng nói là cậu, mà toàn bộ 701 cũng chẳng có mấy người có thể so sánh được với Côn Bố đâu.” Cô Thu vươn tay chạm lên vai tôi, thoải mái nói.
Tôi biết cô ấy đang an ủi mình, vì thế quay lại cười với cô ấy, rồi cẩn thận lắng nghe cuộc trò chuyện giữ lão Yên và thằng nhóc kia.
“Các người muốn hỏi cái gì?” Thằng bé bày ra dáng vẻ vô cùng cảnh giác, lời nói ra cũng thành thục dị thường.
Lão Yên cân nhắc một lúc, rồi hỏi người trong làng rốt cuộc làm gì, lũ chim nuôi tại vùng đất trũng rốt cuộc có phải Thái Dương Thần Điểu không, và họ có biết được nước Thục cổ hoặc mộ Tàm Tùng ở đâu không?
Thằng bé kia vừa nghe được câu hỏi của lão Yên, sự cảnh giác trên mặt càng lộ rõ: “Quả nhiên các người tới đây là vì mộ của tổ tiên tôi.”
“Nói như vậy, nhóc thật sự biết mộ Tàm Tùng đang ở đâu?” Lão Yên lộ rõ vẻ hưng phấn.
Đứa bé kia lắc đầu, nói: “Không biết.”
Lão Yên hừ lạnh một tiếng, rồi uy hiếp nó, còn hơn mười phút nữa độc tính sẽ lan tới trong não những người dân ở đây, đến lúc đó có muốn cứu cũng không kịp nữa rồi.
Dù sao cũng chỉ là một đứa nhỏ, vừa nghe lão Yên nói thế nó đã hoảng loạn nhìn về phía Côn Bố, nhưng vẻ mặt không cảm xúc của Côn Bố chỉ càng khiến nó hoảng hơn mà thôi.
Lão Yên cũng không thúc giục mà chỉ chờ đợi, quả nhiên, mới chỉ qua một phút sau, đứa nhỏ đã không chịu nổi nữa, nó lắc đầu: “Tôi thực sự không biết, kỳ thực các người cũng biết được không ít đâu, chỗ đất trũng kia đúng là dùng để nuôi Thái Dương Thần Điểu!
Nghe nói từ khi nước Thục cổ được thành lập, chúng tôi đã lấy chuyện chăn nuôi Thái Dương Thần Điểu làm nhiệm vụ, mỗi một thế hệ đều sẽ có một người truyền thừa, những người còn lại trong tộc sẽ nhận trách nhiệm đi tìm thi thể, còn người truyền thừa kia sẽ nhận việc dẫn thi thể đến chỗ đất trũng.”
“Vậy nhóc chính là người truyền thừa của thế hệ kế tiếp sao?” Lão Yên nâng mí mắt.
Thằng nhóc ừm một tiếng, phỏng chừng là bởi vì đã có màn mở đầu, cho nên nó cảm thấy cũng chẳng có gì đáng giấu giếm, thế là kể hết lai lịch của người trong làng ra.
Hoá ra bọn họ cũng không được xem là người nước Thục cổ, mà chỉ là một quốc gia chư hầu phụ thuộc vào nước Thục cổ mà thôi.
Theo như lời kể của thằng nhóc này, nước Thục cổ hẳn là có rất nhiều nước chư hầu, gọi là nước, nhưng kỳ thật cũng chỉ là mấy ngôi làng có quy mô tương đối rộng, còn sở dĩ họ trở thành nước chư hầu của nước Thục là bởi vì họ có được bản lĩnh cản thi, vừa hay có thể dùng để chăn nuôi Thái Dương Thần Điểu.
Bởi vì Thái Dương Thần Điểu là biểu tượng của nước Thục cổ, nên kéo theo đó là địa vị của tộc bọn họ cũng được tăng cao!
Tuy nhiên, không ai có thể dự đoán được chuyện sau này, nước Thục đột nhiên biến mất trong dòng sông lịch sử, ngay cả gia tộc bọn họ cũng không thể biết được chuyện gì đã xảy ra.
Nhưng chỉ cần Thái Dương Thần Điểu còn tồn tại, thì gia tộc bọn họ sẽ còn tiếp tục gánh vác sứ mệnh được truyền thừa từ mấy ngàn năm, cho đến hôm nay, khi trong tộc chỉ còn lại vài người thế này, có người đã không biết họ đang làm gì, chỉ là cố kéo dài tín ngưỡng trong lòng thôi.
“Kỳ thật dù các người không tới, chúng tôi cũng không biết mình còn có thể kiên trì bao lâu nữa.”
Trên khuôn mặt của thằng bé hiện lên vẻ ưu thương không phù hợp với lứa tuổi: “Nghề cản thi này cũng không phải thần bí như mọi người vẫn tưởng, rất nhiều kỹ năng đến nay đã bị thất truyền bởi đủ loại nguyên do, trong tộc tôi cũng chẳng còn mấy người thực sự làm được việc cản thi này, chờ bọn họ đi rồi… có lẽ gia tộc của chúng tôi cũng sẽ kết thúc.”
Thằng bé buồn bã nói, nhưng chúng tôi lại chẳng có tâm tình lắng nghe, chỉ hỏi nó có biết được manh mối về mộ của Tàm Tùng hay không.
Thằng bé nhìn chúng tôi, lắc lắc đầu: “Không biết, chẳng qua tôi có nghe người trong tộc từng nhắc tới, tại nơi ở của Thái Dương Thần Điểu tất sẽ có tung tích…”
Phanh!
Đúng lúc này, cửa nhà đột nhiên bị người ta đá văng ra, tên cản thi kia chạy vào, gã đen mặt nhìn chúng tôi, sau đó hướng về phía thằng nhóc kia gào lên những câu mà chúng tôi nghe không hiểu.
Thằng nhóc ngây người ra một lúc, rồi cũng quay lại nhìn chúng tôi, kinh ngạc nói: “Các, các người lừa tôi?”
Lúc ban đầu quả thật tôi còn không cảm thấy gì, bây giờ thấy một đứa nhỏ mới chừng mười tuổi nhìn chúng tôi mà nói ra câu như vậy, tôi lập tức cảm thấy cách làm của chúng tôi hình như không được ổn cho lắm.
Nhưng lão Yên vẫn bày ra dáng vẻ thờ ơ như cũ, hoàn toàn không cảm thấy chuyện mình uy hiếp một đứa nhỏ có gì sai trái cả, ông ấy còn đứng lên, cười lạnh với người cản thi kia: “Nước Thục cổ là báu vật của Trung Hoa ta, hẳn phải để càng nhiều người biết tới quốc gia Hoa Hạ cổ đã từng tồn tại này mới phải, chứ không phải che che giấu giấu, chẳng khác nào một viên minh châu phủ bụi trần như các người đã làm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận