Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 647

"Ha ha, mạng của mấy người cũng lớn quá đó."
Một giọng nói âm trầm truyền đến khiến trái tim tôi đột nhiên thắt lại, mặc dù số lần tôi nghe thấy giọng nói này không nhiều lắm, nhưng nó lại có ấn tượng vô cùng khắc sâu, là của Diêm La Vương!
Hiện tại tất cả chúng tôi đều đang bị thương, nếu gặp phải người có thể so sánh với cô Tứ thì e rằng chỉ có một con đường chết.
Diêm La Vương vẫn mặc bộ quần áo màu xanh, nhưng lệ khí ở trên người của gã đã nặng nề hơn.
Niềm vui sống sót sau tai nạn khiến tôi quên mất rằng vẫn còn một người như vậy tồn tại.
Không phải, là do từ tận đáy lòng của tôi vẫn luôn cảm thấy trước đó cô Tứ đã giải quyết gã rồi.
Quả nhiên, trên mặt của cô Tứ cũng lộ có chút ngoài ý muốn, nhưng anh ấy đã lập tức đè thần sắc này xuống, sau đó mặt không biểu cảm nói: "Sao còn chưa quay về?”
"Quay về?”
Diêm La Vương cười nham hiểm: "Chính mình còn chưa chịu trở về vì sao luôn kêu tôi trở về chứ? Sao thế, chẳng lẽ ngài cảm thấy nơi đó không xứng với mình?"
Cô Tứ hơi cau mày, chỉ thấy anh ấy cởi Kim Địa Tạng xuống rồi đưa cho lão Yên, sau đó mới quay người ra hiệu với Diêm La Vương: "Nếu đã như thế, vậy quyết định thắng bại đi."
“Cô Tứ!” Lão Yên không đồng tình hét lên một câu.
Cô Tứ chỉ quay đầu căn dặn chúng tôi trở về Yến Kinh trước, việc mang Kim Địa Tạng trở về quan trọng hơn.
Tôi do dự nhìn về phía cô Tứ rồi hỏi lão Yên nên làm gì bây giờ.
“Hừ, mấy người ở lại đây là muốn để ngài ấy cứu mấy người sao?” Nhưng điều khiến tôi không ngờ là Diêm La Vương lại xua tay như đuổi ruồi.
“Đây là ân oán giữa tôi với ngài ấy, nhân lúc tâm trạng của tôi không tệ thì mau cút nhanh đi.”
Tuy rằng thái độ của gã rất cay độc, nhưng lời nói của gã cũng không có nói sai, bọn họ là thần tiên đánh nhau, còn phàm nhân như chúng tôi đây hoàn toàn không giúp được gì, nói không chừng còn gây cản trở.
Lão Yên nghiến răng nghiến lợi nói: "Đi!"
Đường quay về thì đơn giản hơn nhiều, nếu dựa vào nửa cuốn da dê mà lão Hàm đưa cho thì chúng tôi sẽ rất dễ dàng rời khỏi núi Cửu Hoa bằng một con đường khác, ngay khi liên lạc vừa được khôi phục, lão Yên đã liên lạc với đội cứu hộ đến đón chúng tôi.
Theo lời ông ấy nói thì lần này cấp trên rất coi trọng chuyện của phù đồ chín tầng, cho nên chúng tôi đã phải vội vàng quay về trong đêm để báo cáo.
"Chuyện này là thế nào, cũng không cho người ta nghỉ ngơi một chút." Cô Thu phàn nàn.
Nhưng lão Yên lại cảm thấy bình thường: "Dù sao cũng có thế lực bên ngoài nhúng tay, William lại rút lui sớm, cho nên không ai biết quả bom hẹn giờ này khi nào sẽ nổ. Tôi nghĩ bọn họ muốn gọi tôi trở về gấp là để bàn bạc tìm cách đối phó với William.”
Nhưng cô Thu lại không cho là đúng, nói là chờ đến khi lão Yên trở về thì hoa cúc vàng cũng đã héo rồi.
“Không đâu, lần này William hẳn là có kế hoạch khác, cho nên ông ta sẽ không dễ dàng từ bỏ như thế." Lão Yên lộ ra ánh mắt kiên định.
Chẳng bao lâu thì xe đã đến nơi, hơn nữa người lái xe còn là sư phụ Dương.
Ông ấy vừa nhìn thấy sư phụ Dương là đã rối rít xin lỗi: “Lần này để ông phải chịu tội rồi.”
“Không có việc gì, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là được.” Sư phụ Dương cũng cười hì hì, tất cả mọi người tám chuyện với nhau vài ba câu là ông ấy đã ngồi vào ghế lái rồi lái xe rất nhanh.
Sau đó tôi nói rõ chuyện mà mình đã đồng ý với lão Hàm cho lão Yên nghe, mặc dù vẻ mặt của lão Yên có chút nặng nề, nhưng một lúc sau ông ấy đã thở dài: “Nhóc con, lần này cậu đã tìm cho tôi chuyện tốt đấy, cậu có biết dưới trướng của ông ta có bao nhiêu người không?"
Tôi không dám trả lời, mặc dù tôi không biết, nhưng tên tuổi của lão Hàm vẫn còn đó, cho dù có nói thế nào thì cũng không thể ít được.
"Được rồi được rồi, đừng lộ ra dáng vẻ như thế, nói sao thì lão Hàm cũng là một tên hán tử, đây là tổ quốc thiếu ông ta... Anh em tốt bang Thiểm Tây, mọi người lên đường bình an." Lão Yên vừa nói đến đây thì châm một điếu thuốc, giống như dâng lễ tưởng niệm.
Tôi nhìn về phía ngọn núi Cửu Hoa đang dần dần khuất xa qua cửa sổ xe, trong lòng cảm thấy có chút khó chịu.
Trong thời thế khó khăn, vì để mưu sinh mà bên trong các ngành các nghề đều có những góc khuất đen tối, mà đám người lão Hàm vừa hay đã chạm đến ranh giới cuối cùng, nên cuộc sống mới khó khăn như thế, còn về việc bí quá hoá liều như vậy chắc hẳn trong nội tâm của ông ta cũng rất dày vò?
Bằng không thì làm sao có thể chỉ bằng mấy câu kia của tôi mà ông ta có thể bỏ cuộc giữa chừng chứ?
Đơn giản là trong lòng của ông ta đã sớm có tính toán, chỉ là vì muốn giữ lấy thể diện mà thôi.
Tôi chạm vào chiếc nhẫn sắt ở trên tay: Bỏ xuống đồ đao, lập địa thành Phật, Nghiệt Hải mênh mông, quay đầu là bờ.
Trên thực tế, điều thực sự khiến lão Hàm cảm động chính là câu nói này, tôi có thể cảm nhận được ánh mắt của ông ta đã thay đổi sau câu nói này.
Có lẽ đây chính là sự cứu rỗi tâm hồn mà Phật quang của Cửu Hoa đã mang đến cho ông ta?
Nghĩ đến đây, vẻ mặt của tôi trở nên lạnh lùng: "Lão Yên, đám người Lưu Hàn Thu..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận