Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 543

“Lão Yên, rốt cuộc phía trước có thứ gì thế?” Cô Thu luôn là người không chịu ngồi yên, nay đột nhiên lại bị mắc kẹt tại chỗ, không tìm được chút chuyện để nói chắc cô ấy sẽ không chịu nổi.
Lão Yên cười khổ, nói: “Cô cũng quá xem trọng tôi rồi, thứ cô Tứ có thể phát hiện ra tôi chưa chắc đã nhận ra, hơn nữa, thấy cô Tứ chạy xa như vậy, chỉ ở khoảng cách này thôi, tôi cũng không thể nào cảm nhận được.”
“Cho nên tôi đã nói mà, thần chính là thần!” Đúng lúc này Nha Tử lại cảm thán một câu.
Lưu Hàn Thu cười lạnh, nói thần linh cái gì chứ, chỉ là mấy người đã nâng người kia lên thành thần thôi, một tên hai mươi mấy tuổi cho dù vừa chui ra khỏi bụng mẹ đã bắt đầu trộm mộ, thì có thể có bao nhiêu kinh nghiệm chứ.
“Vừa rồi khi cô Tứ bóp cổ ông, sao chẳng thấy ông dám nói như thế?” Lão Yên trực tiếp hừ lạnh một tiếng.
Sắc mặt Lưu Hàn Thu lập tức thay đổi, có lẽ ông ta cảm thấy chuyện bị bóp cổ trước mặt mọi người đã khiến mình mất hết tôn nghiêm, nhưng đối phương lại là người mà ông ta không thể nào trách móc được, cho nên ông ta cũng chỉ đành miễn cưỡng bỏ qua chuyện này.
Thế mà hiện giờ lão Yên vẫn còn cố tình nhắc tới, ánh mắt của Lưu Hàn Thu lập tức trở nên âm độc, tôi còn có chút nghi ngờ, nếu đối thủ của ông ta là cô Tứ, liệu ông ta có xông lên xé cô Tứ thành hai không.
Nhưng tôi đoán cô Tứ căn bản không thèm để ý đến một kẻ luôn nhăm nhe lấy mạng mình đâu nhỉ? Xét cho cùng thì anh ấy đã đạt tới cảnh giới mà chẳng mấy khi quan tâm tới sự đời.
Thời gian cứ trôi qua từng phút từng giây, đừng nói tới Lưu Hàn Thu, đến cả tôi cũng hơi sốt ruột rồi.
Những điều chưa biết luôn là điều đáng sợ nhất, người ta sẽ tự tưởng tượng ra vô số thứ có thể hủy diệt mọi vật mà chẳng chừa lại thứ gì, tôi đã phác họa trong đầu cảnh cô Tứ đang chiến đấu với đủ thứ khác nhau trong biết bao nhiêu hiệp…
Hơn một tiếng sau, cô Tứ vẫn chưa trở về, tôi nắm chặt quần áo trên người, lúc đi trên đường tôi còn không cảm thấy gì cả, nhưng vừa dừng lại tôi liền cảm thấy lạnh.
“Mọi người tự giậm chân tại chỗ, đừng để lát nữa đông cứng cả đám.” Lão Yên xoay người hai lần tại chỗ, sau đó yêu cầu chúng tôi giậm chân giữ ấm.
Không cần ông ấy nói thì mọi người cũng sẽ làm như vậy, bị đông lạnh thực ra cũng chẳng có vấn đề gì lớn, nhưng chúng tôi còn chưa biết phía trước có nguy hiểm gì không, đến lúc đó mà bị đông lạnh thì sẽ rất phiền toái.
Tôi dùng sức giậm chân, xoa xoa tai, nói: “Lão Yên, cứ tiếp tục như vậy thì không được đâu, lạnh quá!”
Ai cũng biết nhiệt độ trên núi thấp, nhưng chúng tôi phải vội vã lên đường nên cũng không cảm thấy quá khó chịu, nhất là hai ngày qua, khi chúng tôi liên tục lên núi rồi xuống núi, vì thế còn cảm thấy nóng. Nhưng lần này phải dừng lại một chỗ, cho nên nhiệt độ trên người tiêu tán rất nhanh.
“Không chịu được cũng phải chịu, cô Tứ chắc chắn có lý do riêng của ngài ấy, chúng ta đứng yên tại chỗ mới là an toàn nhất, nếu các cậu muốn tìm đường chết, tôi có thể thành toàn cho các cậu.” Lão Yên không hề khách khí mà giơ súng lên, tư thế kia như đang nói với tôi, cho dù có là tôi, nếu không nghe lời của cô Tứ thì ông ấy cũng bắn hết, không tha ai.
Tôi đành phải thu hồi suy nghĩ, vốn dĩ là tôi định đi xem thử, nhưng động tác của lão Yên đã khiến tôi hoàn toàn gác lại suy nghĩ này!
Cả đám chúng tôi cứ nhảy nhót tại chỗ y hệt như một bầy cương thi, may mắn là trên núi này không có người qua lại, nếu có người đi ngang qua chắc họ sẽ nghĩ đám chúng tôi mới xổng ra từ trại tâm thần mất.
“Lão Yên, không được, tôi không chịu nổi nữa.” Đột nhiên, Nha Tử ôm bụng nói.
Theo sau lời của anh ta, một mùi hôi thối xộc thẳng vào mặt tôi, tôi vội bịt mũi lại: “Vũ khí sinh học này của anh cũng quá lợi hại rồi đấy?”
“Lão Yên, tôi, tôi đau bụng quá, chắc ông sẽ không bảo tôi “xử lý” ngay chỗ này đấy chứ?” Nha Tự đã nhịn tới nỗi sắc mặt vặn vẹo.
Lão Yên cũng đen mặt lại, cái gì ông ấy cũng có thể khống chế, nhưng không thể khống chế được chuyện này của Nha tử.
Ông ấy bối rối mất một lúc lâu, Nha Tử đã che mông lại rồi, ông ấy mới xua tay bảo Nha Tử lùi lại phía sau vài bước, dù sao cũng không thể tiến lên phía trước.
Ông ấy vừa mới dứt lời, Nha Tử đã lao thẳng ra ngoài như tên đã lên dây cung, chúng tôi cũng không biết anh ta có đi xa hay không, chỉ biết mùi hôi thối kia vẫn bay tới mũi mình.
“Đây, đây là nơi nào?” Đột nhiên, một giọng nói yếu ớt vang lên, tôi ngẩng đầu nhìn, thấy Dạ Tinh đã sốt mê mang cả một ngày lúc này đã tỉnh lại.
Cô Thu kinh ngạc nói: “Chắc không phải là bị mùi thối của Nha Tử hun tỉnh đấy chứ?”
Quả đúng là Nha Tử đang ở cách đó không xa, vừa nghe được câu này, anh ta đã gào lên một câu: “Chị Thu, chị đang vu khống tôi!”
“Sao mà cậu giải quyết vấn đề sinh lý cũng chẳng chuyên tâm thế?” Cô Thu chỉ dùng một câu đã chặn họng Nha Tử, sau đó cô ấy tiến lên kiểm tra tình hình của Dạ Tinh, tôi hoài nghi cô ấy đang lấy việc công làm việc tư, thực chất là cô Thu đang muốn nhìn lại dáng vẻ của Dạ Tinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận