Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 212: Rắn Khổng Lồ

Sau rất nhiều thời gian và công sức, tôi lại nghiêng người đi qua đoạn đường chật hẹp, vừa ra khỏi bụi rậm, lão Yên đã kéo Côn Bố sang một bên, dò hỏi rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
“Lão Yên, không thể nào, ông đứng gần như thế mà cũng không biết được chuyện gì đã xảy ra sao?” Tôi kinh ngạc thốt lên, tôi đi cuối hàng không nhìn thấy gì thì không nói, nhưng lão Yên chỉ đi ngay sau lưng Côn Bố, vì sao lại không nhìn thấy gì cả.
Lão Yên trừng mắt với tôi: “Tối om như vậy, chỉ dựa vào đèn pin trên tay thì có thể thấy được bao xa? Cậu thử hỏi Côn Bố xem, cậu ta đã tận mắt nhìn thấy gì.”
“Không thấy thì không thấy, lão Yên, ông già cả nên mắt mờ rồi, giờ còn thẹn quá hóa giận à?” Nha Tử cười một tiếng.
Lão Yên lườm anh ta một cái, rồi chuyển hướng sang Côn Bố đứng bên cạnh mãi vẫn chưa chịu hé răng: “Có chuyện gì thì cậu cứ nói thật ra đi, chẳng lẽ chúng ta cứ đứng đây mà trừng mắt nhìn nhau mãi như vậy được sao?”
“Bên trong có rắn.” Côn Bố trầm mặc một lúc lâu, sau đó mới chậm rãi phun ra một câu.
Một câu này của anh ta lập tức khiến cô Thu phải cười nhạo: “Tôi nói này Côn Bố, anh là người chế tạo ra cổ trùng, không giết một ngàn thì cũng phải giết tới tám trăm con rắn rồi chứ? Sao anh lại khiến chúng tôi lãng phí công sức chỉ vì mấy con rắn thế.”
“Không phải rắn bình thường, là rắn khổng lồ!” Côn Bố nâng mí mắt, không thèm để ý tới lời cười nhạo của cô Thu, anh ta nghiêm túc nói: “Ảnh cổ gửi tin về, có một con rắn khổng lồ canh gác ở cuối đường, chúng ta lại không thể xoay nổi người trong đó, nếu kinh động đến con rắn lớn kia, sợ là không thể chạy nổi.”
Quả thực, trong con đường chặt hẹp vừa rồi, nếu có một con rắn khổng lồ xuất hiện, chúng tôi chỉ có thể trơ mắt đứng chờ nó nuốt chửng từng người một mà thôi. Nhưng mục tiêu đã ở ngay trước mắt rồi, chẳng lẽ cứ bỏ cuộc như vậy sao?
“Con đường này đã bị chặn, chúng ta hãy tìm xem có đường nào khác không.” Lão Yên nhanh chóng đưa ra quyết định.
Tôi khẽ lắc đầu: “Trước đó tôi đã quan sát rồi, đây là con đường duy nhất, trừ phi chúng ta có thể đục được một cái lỗ giữa ngọn núi này.”
Chúng tôi đưa mắt nhìn nhau, lão Yên im lặng chừng hai phút rồi lại dò hỏi Côn Bố lần nữa, hỏi anh ta có thể miêu tả cụ thể hơn một chút về hoàn cảnh xung quanh con rắn khổng lồ kia không.
“Là thế này, bốn phía xung quanh con rắn khổng lồ kia thật ra rất trống trải.” Côn Bố suy nghĩ một lúc.
Lão Yên móc ra một điếu thuốc, ngồi xuống đất hút, chậm rãi nhả khói ra rồi nói: “Nếu đã như vậy chúng ta cứ liều thử một phen đi! Nói không chừng tại chỗ trống trải ấy chúng ta có thể tìm được chỗ trú ẩn, hơn nữa đó chỉ là một con rắn lớn mà thôi, nếu không được thì chúng ta sẽ làm thịt nó.”
Nói là nói như vậy, nhưng chúng tôi vẫn có chút lo lắng, rốt cuộc con đường phía trước vẫn chưa rõ ràng, mà con rắn khổng có thể khiến Côn Bố phải lùi bước chắc chắn không phải là một con rắn khổng lồ bình thường đâu.
Tuy nhiên, chúng tôi cũng chỉ có thể lựa chọn tiếp tục tiến về phía trước, lần này lão Yên là người đi đầu, lại vất cả quay lại con đường cũ, trong lòng mọi người đều căng thẳng, lão Yên ra hiệu bảo chúng tôi cẩn thận, rồi mới tiến lên tiếp.
Đi được khoảng hai phút, con đường phía trước dần trở nên trống trải hơn, cuối cùng bụi cây cũng xuất hiện, ngọn núi phía trên không còn che kín đến nổi gió chẳng lọt qua nữa.
“Xem ra chúng ta đã tiến vào lòng núi.” Tôi quan sát địa thế nơi này rồi nói.
Lão Yên quay đầu hỏi Côn Bố còn bao xa nữa, Côn Bố trả lời còn khoảng năm, sáu phút.
Chúng tôi càng thêm lo lắng, chậm rãi tiến vào trong lòng núi trống trải, Nha Tử đã ôm chặt lấy cánh tay của tôi, run rẩy nói: “Trường An, lát nữa cậu nhớ bảo vệ tôi đấy nhé, tôi sợ nhất là rắn.”
“Anh có cái gì mà không sợ à?” Tôi trợn trắng cả mắt.
Nha Tử lại liên tục xua tay, nói nếu là những thứ khác, cho dù anh ta có sợ đến mấy vẫn có thể cử động được, nhưng nếu gặp phải rắn, chỉ sợ anh ta còn chẳng thể di chuyển nổi.
Tôi vỗ nhẹ lên vai anh ta: “Yên tâm đi, có nguy hiểm gì đảm bảo tôi sẽ kéo anh bỏ chạy.”
Càng đi vào sâu, nhiệt độ càng giảm xuống, xung quanh cũng càng lúc càng trở nên trống trải, trong lòng tôi lại càng kinh ngạc và nghi ngờ, chẳng lẽ toàn bộ lòng núi đều trống không ư?
“Chúng ta sắp đến nơi rồi, mọi người đều sốc lại tinh thần đi!” Lão Yên bước chậm lại, ông ấy vừa dứt lời, trước mặt chúng tôi cách đó không xa đã xuất hiện một cái cây to lớn, ước chừng năm, sáu người ôm mới hết gốc cây, tán cây rậm rạp che kín cả khu vực xung quanh.
Nha Tử kinh ngạc thốt lên: “Làm sao một cái cây lớn như vậy có thể mọc được trong lòng núi này chứ? Nhìn cành lá rậm rạp của nó đi.”
Nói xong anh ta tò mò bước lên phía trước hai bước, nhìn dáng vẻ này là muốn tới gần một chút để quan sát cái cây kia, may mà tôi đã nhanh tay lẹ mắt kéo người lại.
“Anh không muốn sống nữa sao, dám chạy về phía trước mà không thèm nhìn rõ hoàn cảnh à?” Tôi cố nói nhỏ, rồi chỉ vào cái cây kia: “Anh nhìn cho rõ đi, thứ quấn lên mấy cái cành rập rạp kia là thứ gì.”
Vừa mới nhìn thấy cái cây này tôi đã chú ý tới nó, đó là một con rắn khổng lồ đang quấn quanh từ rễ lên tận phần ngọn cây rậm rạp, không biết là dưới tán cây kia, có còn ẩn giấu một phần thân mình to lớn của nó hay không.
Nha Tử đẩy cặp kính râm, cẩn thận quan sát, chỉ trong nháy mắt chân anh ta đã mềm nhũn, phải đỡ lấy cánh tay tôi mới miễn cưỡng đứng vững, Nha Tử lắp bắp nói: “Con, con rắn khổng lồ này sao nhìn giống hệt như cái cây thế?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận