Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 265

“Lão Yên, tôi đã biết hết tất cả rồi." Tôi mỉm cười.
Lão Yên sửng sốt, sau đó quát lên: “Nha Tử, nhất định là do cậu nhiều chuyện!"
Nha Tử không phục, nói Trường An cũng không phải đồ ngốc, các người thật sự cho rằng có thể lừa gạt được cậu ấy sao?
“Lão Yên, thực sự nghiêm trọng đến thế à?" Tôi ngắt lời hai người và hỏi thẳng.
Lão Yên im lặng một lúc rồi nói tôi chuẩn bị tinh thần cho tốt, còn nói chuyện này nghiêm trọng hơn những gì ông ấy nghĩ.
“Thứ kia rốt cuộc là gì vậy?” Tôi khó hiểu hỏi, rốt cuộc là loại chất độc nào mới có thể khiến bọn họ khó xử đến thế.
Có lẽ lão Yên lại châm thuốc, vì tôi có thể ngửi thấy mùi khói.
Tôi cảm thấy phải rất lâu sau ông ấy mới lên tiếng hỏi: “Cậu đã bao giờ nghe nói đến vết loét hình mặt người chưa?”
Trong lòng tôi chợt lạnh, dĩ nhiên tôi từng nghe qua thứ này, theo truyền thuyết, vết loét hình mặt người được ngưng tụ từ những oán khí, trường hợp nghiêm trọng nhất mặt người này còn có thể mở miệng nói chuyện, thậm chí còn có thể thay thế được vật chủ! Nhưng nói sao đi nữa thì vết loét hình mặt người cùng lắm chỉ tạo được mỗi khuôn mặt, cộng thêm việc phải tích lũy rất nhiều oán khí thì mới có thể hình thành.
Còn có một giả thuyết khác cho rằng vết loét hình mặt người thực ra là bào thai ký sinh, nếu người nọ đang mang song thai hoặc đa thai, khi một bào thai trong số đó sắp chết lưu thì nó có thể sẽ ký sinh vào những bào thai còn lại.
Dường như vết loét hình mặt người trên lưng tôi thuộc vế trước, hơn nữa còn là do Tàm Tùng gây ra, nhưng điều khiến tôi cảm thấy kỳ quái là tại sao vết loét hình mặt người lại mọc trên lưng, sau khi phát tác thì đôi mắt tôi lại bị mù?
“Tôi không rõ lắm, nhưng sợ là oán khí này không nhỏ, bởi vì vết loét trên lưng của cậu có hình dáng giống như Tàm Tùng.” Lão Yên trầm giọng nói: “Vết loét hình mặt người cũng phân thành từng giai đoạn, ban đầu chỉ là một khối thịt nhô lên, rồi từ từ phát triển thành hình khuôn mặt. Chờ đến khi vết loét mặt người hình thành hoàn toàn thì ngay cả thần tiên cũng không cứu nổi.”
Tôi cười khổ: “Ông đang báo cho tôi biết ngày chết của mình đấy à?”
Lão Yên nói: “Còn cơ hội, mắt của Tàm Tùng còn chưa mọc ra.”
Tôi hỏi còn bao lâu thì nó sẽ mọc ra, giọng điệu ông ấy không tốt lắm, nói tình huống không lạc quan lắm, với tốc độ phát triển này thì nhiều nhất chỉ còn một hai ngày.
“Tôi biết rồi." Sau khi nói xong thì tôi không muốn nói chuyện nữa, nếu sớm biết như vậy thì tôi thà chết trong lăng mộ, dù sao nghe cũng lừng lẫy hơn nhiều.
Lão Yên thở dài: "Côn Bố và cô Thu đã đi tìm cách giải quyết rồi. Đừng lo lắng, nhất định sẽ có cách."
“Yên tâm, tôi sẽ không nghĩ quẩn đâu." Tôi an ủi, bây giờ mọi người đều đang tìm cách cho tôi, tôi không thể nản lòng, nếu không sẽ tạo thêm áp lực cho bọn họ.
Lão Yên nghe vậy thì mỉm cười: “Vậy thì tốt, mấy ngày nay cậu nên nghỉ ngơi cho thật tốt. Nhất định có thể tìm được cách giải quyết, nhưng nếu thật sự không có, thì ..."
“Thì sao?” Tôi thúc giục.
Lão Yên hít một hơi thật sâu, sau đó chậm rãi nói: "Vậy thì phải đốt chết cái vết loét hình mặt người trên người của cậu!"
“Đốt chết?” Tôi khó hiểu hỏi.
Lão Yên ừ một tiếng: “Đúng vậy, đốt chết nó, nhưng việc đốt chết này không đơn giản như cậu nghĩ đâu."
Tôi nhướng mày ra hiệu ông ấy tiếp tục.
“Muốn đốt chết vết loét hình mặt người, cần phải dùng than củi nóng đỏ ấn trực tiếp lên vùng da hở. Sau khi đốt cháy chỉ còn lại một lớp da thì dùng kim đã hơ nóng từ từ đâm thủng, cuối cùng từ từ bóc lớp da đó ra khỏi cơ thể!
Mỗi một chữ lão Yên nói ra đều khiến tay tôi vô thức run lên, tôi không sợ bị dao nhỏ cứa vào người, nhưng lại sợ loại phương pháp thong thả ung dung dùng lửa để đốt này.
"Đó vẫn chưa phải là kết thúc..." Ngay lúc tôi đang cảm thấy kinh hãi, lão Yên lại bồi thêm một câu, tôi ép bản thân bình tĩnh lại hỏi ông ta còn bước nào nữa?
Lão Yên trầm mặc một lát rồi nói: “Không có, chỉ là vết loét hình mặt người không thể đốt một lần là chết ngay được. Cho dù có lột ra một lớp da cũng không thể đảm bảo sẽ khỏi hoàn toàn, thông thường đều sẽ bị tái phát, sau đó lặp đi lặp lại rất nhiều lần. Có người đã vượt qua lần thứ nhất, nhưng lại không thể vượt qua lần thứ hai, bởi vì biết rõ sẽ rất đau đớn, nên trong lòng họ càng thêm kháng cự."
Tôi nghe xong lời này thì im lặng, loại quá trình này nghe thôi đã thấy kinh khủng rồi, huống chi còn phải chịu đựng, thậm chí không chỉ có một lần!
“Đó là biện pháp cuối cùng.” Lão Yên an ủi, nói: “Đến lúc đó nếu thật sự phải dùng phương pháp này, Trường An, cậu nhất định phải ráng chịu đựng, hiểu không?”
Tôi không trả lời ông ấy, ai cũng muốn sống, nhưng không ai dám chắc mình có thể kiên trì nổi hay không, cho nên tôi cũng không dám mạnh miệng.
“Cậu đừng có quên bản thân là quân nhân, mặc dù tôi đã đốt thẻ quân nhân của cậu, nhưng dù sao cậu cũng đã từng ở tiền tuyến, chẳng lẽ chút đau đớn này mà cậu cũng không thể chịu nổi sao?" Lão Yên đè vai tôi xuống, nhỏ giọng nói.
“Lão Yên, không phải ông cũng cảm thấy tôi không thể chịu đựng nổi sao?" Tôi cười khổ: "Tôi chỉ chịu đựng được loại đau đớn này một lần, ông có thể cam đoan sẽ không có lần thứ hai không? Nếu không thể, vậy tôi cũng không cần chờ biện pháp khác, bây giờ có thể bắt đầu."
Tôi không phải là người sợ đau, năm chín tuổi tôi có thể chịu đựng được nỗi đau khi bị cô Tứ dùng dao cưỡng ép khắc hình Cửu Long lên người, bây giờ tôi cũng có thể chịu đựng được nỗi đau đốt sống vết loét hình mặt người, nhưng giống như lời lão Yên nói, loại đau đớn này khi đã trải một lần thì sẽ không muốn trải qua lần thứ hai, đó không chỉ là nỗi đau về thể xác, mà còn là sự tra tấn về tinh thần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận