Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 257: Vẫn Trẻ Như Năm Ấy

Nhưng lúc này tôi cũng không quan tâm được nhiều như vậy, chỉ kích động và nhìn chằm chằm vào cô Tứ, nếu không có anh ấy thì tôi đã chết từ lâu rồi, năng lực của anh ấy khiến cho tôi phải cảm thán không thôi.
Nếu nói năm chín tuổi tôi vẫn còn ngây thơ chưa biết gì, thì sau mấy năm học hỏi tôi cũng có thêm hiểu biết, vì thế lúc này tôi mới cảm thấy ngạc nhiên tới không thể tưởng tượng nổi, bởi anh ấy có thể giải quyết một con cương thi một cách nhẹ nhàng như bỡn.
Bây giờ anh ấy đã ở đây, chúng tôi nhất định sẽ sống sót mà đi ra ngoài!
Cô Tứ liếc mới nhìn tôi một cái, trên khuôn mặt thanh tú có chút kinh ngạc: “Nhóc con nhà họ Lưu à?”
Tôi không ngờ anh ấy còn nhớ ra mình, liên tục gật đầu, lúc này lão Yên và ba người còn lại cũng quay lại, bao vây xung quanh.
“Cô Tứ, vừa rồi thấy tôi phối hợp với ngài có được không?” Trên mặt cô Thu lộ rõ vẻ kính sợ, những giọng nói vẫn xen lẫn chút nịnh nọt.
Tôi liếc mắt nhìn cô Thu, bây giờ tôi mới nhận ra, vì phối hợp với cô Tứ nhằm tấn công Tàm Tùng bất ngờ, cho nên cô ấy mới đẩy tôi ra làm mồi nhử.
Tôi không khỏi cười khổ, hai người này có thể báo cho tôi trước một câu hay không, không thì dùng cử chỉ ra hiệu cũng được mà?
Nhưng bây giờ tôi không thể tham gia vào cuộc trò chuyện của bọn họ, chỉ thấy cô Thu vừa dứt lời, lão Yên đã kinh ngạc nói: “Cô Tứ, sao ngài lại tới đây?”
Nha Tử đứng một bên tuy rằng không nói gì, nhưng trên mặt anh ta lại tràn ngập sự sùng bái, thoạt nhìn như muốn đến gần nhưng lại không dám, giống như đang nhìn thấy một nhân vật trong thần thoại vậy.
“Tôi không tới, ai sẽ đưa các người ra khỏi núi Nga Mi.” Ánh mắt lạnh lùng của cô Tứ quét qua từng người chúng tôi, anh ấy hơi nhíu mày lại: “Đã lâu như vậy, vậy mà chẳng có chút tiến bộ nào.”
Tôi rất ngạc nhiên trước giọng điệu của cô Tứ với lão Yên, dù sao tuổi tác của lão Yên vẫn có thể xem là trưởng bối của anh ấy rồi.
Không đúng… Bây giờ tôi đã sắp 18 tuổi. Mười năm đã trôi qua, thế mà cô Tứ vẫn chẳng hề thay đổi chút nào, vẫn là dáng vẻ của một thanh niên 25 đến 26 tuổi hệt như năm ấy.
Mà bị lão Yên bị cô Tứ dạy bảo như vậy lại gật đầu liên tục, bày ra dáng vẻ sau này mình sẽ học tập chăm chỉ hơn, giống như đang bị lãnh đạo kiểm tra vậy.
Tôi khiếp sợ nhìn một màn này, lúc này tôi mới hiểu ra, vì sao trước đó khi mới bước chân vào 701, khi nhắc tới cô Tứ thì Nha Tử lại có phản ứng lớn như vậy…
“Cái kia, mọi người có thể cứu tôi trước hay không?” Tuy rằng sự có mặt của cô Tứ khiến tôi yên tâm hẳn, như cổ tôi vẫn đang nằm trong tay Tàm Tùng, nên tôi cảm thấy có chút hoảng sợ.
Nghe tôi nói xong, cô Tứ bỗng nhiên thu tay lại, lùng lùng quát một câu: “Buông tay!”
Tàm Tùng chậm rãi buông tay ra, tôi sờ lên cổ mình, cuối cùng cũng dám thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ thấy cô Tứ dẫn theo Tàm Tùng chậm rãi lui về phía chúng tôi vừa đi ra, đồng thời ra hiệu cho lão Yên đưa chúng tôi đi trước.
“Chuyện này cứ vậy mà xong rồi à?” Tôi kinh ngạc cảm thán, tuy rằng tôi biết cô Tứ rất lợi hại, nhưng Tàm Tùng dù sao cũng là một hoạt thi đã sống mấy ngàn năm, điều này không phải là quá khó tin sao?
Lão Yên vừa dẫn chúng tôi lùi sang một bên vừa lắc đầu nói: “Tôi cũng không rõ lắm, bởi tôi cũng chưa thấy hoạt thi bao giờ, chẳng qua nếu cô Tứ đã ra tay thì sẽ không có vấn đề gì đâu.”
Phanh!
Ông ấy vừa dứt lời, phía bên cô Tứ đã xảy ra chuyện, hoạt thi vừa mới ngoan ngoãn buông tay kia giờ lại đột nhiên mọc ra những sợi lông màu đen, chúng chui ra từ trong miệng, mũi, tai của ông ta, cứ như một con quái vật phủ đầy lông đen đang đeo mặt nạ vậy, ông ta còn tấn công vào vai của cô Tứ.
Cô Tứ không kịp phòng bị, đã đập thẳng người vào tường, tạo ra một tiếng động lớn.
“Cô Tứ!” Tôi lo lắng hét lên, lão Yên vội vàng giữ chặt tôi lại, bảo tôi đừng gây thêm phiền phức.
Tôi chỉ thấy cô Tứ đã nhanh chóng phản ứng lại, anh ấy lạnh lùng rút ra hai vật màu bạc sáng loáng từ bên hông, bình tĩnh nói: “Chỉ là một thi thể nửa sống nửa chết mà còn dám làm càn, hôm nay tao sẽ cho mày thấy sự lợi hại của thước trấn thi!”
Nghe anh ấy nói như vậy, tôi lập tức cảm thấy hứng thú, nhưng lão Yên lại kéo tôi chạy theo hướng ngược lại, chỉ mới đó mà tôi đã không nhìn thấy gì nữa.
“Chúng ta thật sự không ở lại sao?” Chạy đến một khúc cua, khi chúng tôi đã chẳng nghe thấy chút động tĩnh nào từ phía cô Tứ nữa, cô Thu bèn cất tiếng hỏi.
Lão Yên cau mày không nói chuyện, Nha Tử cũng ở một bên la hét: “Đúng vậy, tuy rằng cô Tứ lợi hại, nhưng dù sao thứ kia cũng là hoạt thi đấy, Trường An, không phải cậu từng nói nếu gặp phải thứ này chỉ có chạy trốn thôi sao?”
Tôi gật đầu, trong Tinh Quan Yếu Quyết quả thực đã viết như thế, tuy nhiên, qua những gì tôi vừa mới nghe cô Tứ nói, dường như Tàm Tùng không phải hoạt thi chân chính, nên tạm thời tôi cũng không thể đoán ra được.
“Lão Yên, ông nói gì đi?” Cô Thu hỏi lại lần nữa.
Lão Yên lôi một điếu thuốc lá dính đầy máu từ trong chiếc áo đã rách bươm của mình, nhưng tìm hồi lâu cũng không tìm được bật lửa, đành phải đưa điếu thuốc lên mũi ngửi, sau đó đưa ra quyết định: “Tiểu Thu, cô đưa Nha Tử rút lui trước, nếu gặp được Côn Bố thì bảo cậu ta cứ rút lui cùng hai người, Trường An, cậu theo tôi quay lại xem tình hình thế nào.”
“Lão Yên, ông sắp xếp nhầm rồi à? Thứ lớn nhất trong mộ này đã xuất hiện, chắc là trong lăng mộ chẳng còn thứ gì nguy hiểm nữa, vậy hẳn phải để Trường An và Nha Tử đi trước chứ, tôi sẽ quay lại với ông.” Cô Thu không đồng ý với cách sắp xếp của lão Yên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận