Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 88: Hành Động Lạ

Tôi run rẩy nói: “Thứ này sẽ không ở trên lưng tôi suốt chặng đường, đúng không?”
Cũng chỉ có cách này mới có thể giải thích tại sao chỉ có một mình tôi mới có thể cảm nhận được ánh mắt này, mà lần nào cũng không tìm thấy được nó, cho dù là rắn thủy tinh thì vẫn phải có chút dấu vết.
Manh Hiệp vỗ vai tôi không nói gì thêm, nhưng thái độ của anh ta rõ ràng là ngầm thừa nhận.
Tôi lau mồ hôi trên trán, gần như sắp khóc luôn rồi: “Không phải anh nói thứ này có tính công kích không mạnh à?”
“Đúng là không mạnh, nếu không thì bây giờ cậu đã chết rồi.” Mí mắt của Manh Hiệp thậm chí còn không nhấc lên.
Tôi nhất thời không biết nên cảm thấy may mắn hay oán giận, khi biết có một con rắn nằm ở trên lưng của tôi lâu như vậy, mà tôi lại hoàn toàn không phát hiện ra, liền cảm thấy lạnh cả người.
Lão Yên liếc mắt nhìn tôi nói sở dĩ thứ này đi theo tôi, có lẽ là vì trên người của tôi có thứ gì đó hấp dẫn nó.
“Có lẽ là vì tuổi của cậu còn nhỏ.” Manh Hiệp ra hiệu cho mấy người khác bao vây tôi vào giữa rồi thuận miệng nói một câu.
Tôi hỏi anh ta có ý gì, anh ta chỉ nói rắn thủy tinh có thể nhìn thấy mạch máu trong cơ thể con người, máu chảy càng nhanh thì càng thích. Mà tôi còn là người trẻ tuổi nhất và năng động nhất trong số mấy người này, lại di chuyển dưới ánh nắng chói chang, cho nên mới dễ thu hút những thứ này.
Tôi không nói nên lời, hóa ra tuổi tác còn nhỏ cũng là sai sao?
Cũng may Manh Hiệp nói đúng, thứ này không có tính công kích, sau khi bị phát hiện cũng không xuất hiện thêm lần nào nữa, lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
“Tốc độ của mấy người có thể nhanh hơn một chút không?”
Không biết Dư Thành Trạch đã quay lại từ lúc nào, ông ta đột nhiên mắng một câu, nhưng chúng tôi đều phớt lờ ông ta, cứ chậm rãi bước đi.
Sắc mặt ông ta tối sầm, cuối cùng tức giận nói: "Tôi đã tìm được một chỗ thích hợp để dựng lều. Tới đó nhanh đi, trời cũng sắp tối rồi."
Mọi người nghe được lời này của ông ta thì đều có chút sững sờ, bởi vì cho tới tận bây giờ ông ta chưa từng làm qua loại chuyện này.
Chúng tôi nhìn nhau một cái, trong lòng âm thầm đề phòng, rồi đi theo ông ta.
Dư Thành Trạch cũng không lừa chúng tôi, nơi ông ta tìm được quả thực rất thích hợp để cắm trại vào ban đêm.
Sau bữa tối, chúng tôi tập hợp lại rồi nói chuyện phiếm, theo lời của lão Yên thì chúng tôi đang ngày càng gần với cổ quốc Trường Dạ.
Dư Thành Trạch ở một bên nghe vậy thì hừ lạnh một tiếng, không biết có ý gì, nhưng lão Yên vẫn phớt lờ ông ta, chỉ nói với chúng tôi tiếp theo cần phải chú ý cái gì.
"Càng đến gần cổ quốc, nguy hiểm càng nhiều! Trường An, nếu chúng ta gãy ở điểm cuối, chuyện đi này xem như công cốc.”
Sau khi dặn dò rất nhiều, ông ấy đột nhiên thở dài, sau đó nghĩ về những chuyện đã xảy ra, cộng thêm việc chính bản thân ông ấy suýt chút đã trúng chiêu liền thở không nổi, huống chi hôm nay còn phát hiện ra thi thể cấp dưới của ông ấy.
Tôi trịnh trọng gật đầu, bảo ông ấy đừng quá lo lắng, dù sao bản thân cũng đã chạy tới nơi này rồi, lo lắng cũng chẳng có ích gì.
Rắn Độc ở bên cạnh cũng tỏ vẻ tới đâu hay tới đó, dù sao tình huống xấu nhất cũng chỉ là một cái mạng mà thôi.
“Ngủ đi.”
Cảm xúc của lão Yên không được tốt lắm, sau khi dùng túi ngủ che đầu liền ngủ thiếp đi, về phần có thể ngủ được hay không thì e rằng chỉ có ông ấy mới biết.
Thấy lão Yên đã ngủ, Rắn Độc đi tới đổi thuốc cho Manh Hiệp.
"Gần tốt rồi, thể chất của anh đúng là rất lợi hại." Ngay cả Rắn Độc vốn ít nói cũng không khỏi cảm thán một tiếng khi nhìn thấy vết thương ở trên người của Manh Hiệp đã gần như khôi phục.
Manh Hiệp xua tay nói cơ thể đã quen với việc bị thương nên đương nhiên sẽ hồi phục nhanh hơn một chút.
Rắn Độc cười cười cũng không nói thêm gì nữa, sau khi thu dọn đồ đạc xong cũng chui vào túi ngủ.
Đúng lúc tôi tưởng Manh Hiệp cũng sẽ đi ngủ thì lại thấy anh ta chợt quay đầu lại rồi nói với tôi một câu: “Cậu rất giỏi.”
"Hả?"
Tôi có chút sững sờ, kể từ khi chúng tôi tụ hợp lại thì cả đoạn đường này có thể nói là chật vật chạy trốn, anh ta nhìn từ chỗ nào mà thấy tôi giỏi chứ?
Manh Hiệp chỉ vào lão Yên, sau đó nở một nụ cười hiếm hoi: “Lâu lắm rồi tôi mới thấy lão Yên quan tâm đến một người, thậm chí chỉ mới quen biết nhau trong một đoạn thời gian ngắn, tôi tin trên người của cậu nhất định phải có lý do nào đó mới khiến ông ta để ý như vậy!"
Tôi nghĩ đến hình xăm Cửu Long ở trên lưng, sở dĩ lão Yên chú ý đến tôi hẳn là vì thứ này, lúc ông ấy nhìn thấy hình xăm thì đã tiến lại gần tôi, về sau ông ấy cũng quan tâm đến tôi nhiều hơn.
Tuy nhiên, tôi không nói cụ thể với Mạnh Hiệp vì lão Yên từng cảnh báo tôi rằng trước khi nhận tôi vào ngành, tốt nhất là càng ít người biết về hình xăm của tôi càng tốt.
"Ờ thì, rốt cuộc các người làm ngành gì vậy?"
Nghĩ đến đây, tôi không khỏi có chút ý động, lão Yên vẫn luôn nói ngành này ngành nọ không ngừng, nhưng lại không nói chi tiết cho tôi biết. Nói thật, tôi khá tò mò.
Manh Hiệp nghe vậy thì ngạc nhiên nói: “Ông ấy còn nói với cậu về chuyện này à?”
Xét thái độ của Manh Hiệp, tôi mới ý thức được ngành này hẳn rất bí mật, nên tôi không đề cập đến việc lão Yên muốn đưa tôi vào ngành, chỉ nói là ông ấy không cẩn thận đã nói qua.
“Nếu cậu không có hứng thú, sao lão Yên có thể nhắc tới?"
Anh ta nhếch miệng, sau đó mang ẩn ý sâu xa nói: "Nếu đã là người lão Yên nhìn trúng, đương nhiên ông ấy sẽ giải thích cho cậu. Nếu lúc này không nói, có thể là do thời cơ chưa đến, cho nên cậu cứ chờ thêm đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận