Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 283

Tôi vốn đang muốn tìm một cơ hội để nói chuyện với dân làng ở đây, lúc này không phải là cơ hội dâng đến trước mặt rồi sao.
Ông chú này nhìn tôi một cái: "Cậu là sinh viên đại học mới tới à? Ai dà, tôi nói thằng nhóc nhà cậu không xem nơi này là nơi nào đã tự chui vào đây rồi, mau đi thôi, không thấy đã chết mấy người rồi sao.”
“Đã chết mấy người rồi à?” Tôi tỏ vẻ kinh ngạc.
Ông chú dùng vẻ mặt xui xẻo gật đầu: “Thật sự là chiêu quỷ, mộ này không thể động, cậu mau đi đi, tuổi còn trẻ đừng ở đây để mà bỏ mạng.”
“Chú à, chú có thể nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?” Tôi lo lắng nói: “Vất vả lắm tôi mới xin được thầy mình cho tới đây. Nếu tôi cứ như vậy bỏ đi mà không nói rõ nguyên nhân, trường học chắc chắn sẽ đuổi học tôi.”
Lúc tôi mới vừa mở miệng vẻ mặt ông ấy rõ ràng không muốn, nhưng khi nghe được nửa câu sau của tôi thì có chút do dự, sau đó khoát tay ý bảo mấy dân làng khác đi trước, lúc này mới nói với tôi: “Đi theo tôi!”
Trong lòng tôi vui vẻ, vốn tưởng rằng sẽ khó đột phá, không nghĩ tới ông ấy cứ như vậy đáp ứng nên tôi hưng phấn vội vàng đi theo.
Ông chú mang tôi tới nhà ông ấy, sau đó gọi vợ của ông ấy ra bên ngoài trông coi, lúc này mới cẩn thận nói: “Tôi nói cho cậu biết, nhưng cậu tuyệt đối đừng truyền ra bên ngoài. Bọn họ giữ rất kín.”
Tôi gật đầu lia lịa: “Chú yên tâm, tôi chỉ muốn có lời giải thích với thầy mình mà thôi.”
“Cậu chắc đã nhìn thấy cái khe hở lớn kia rồi nhỉ?” Ông chú đó hút thuốc lá, vẻ mặt có chút hậm hực: "Chúng tôi thật xui xẻo mà. Tôi cứ nghĩ sau khi tìm được văn vật nếu công bố ra bên ngoài, thì cuộc sống của người trong làng có thể sẽ khá hơn một chút, nhưng ai ngờ lại đào ra được thứ xui xẻo như vậy!"
Nhìn vẻ mặt không vui của ông chú này, tôi không khỏi ngồi thẳng người.
“Vốn đang rất tốt, làng chúng tôi phát hiện ra khu mộ lớn như vậy là có công, giáo sư Cố đã cam đoan với tôi là chờ sau khi tiến hành khảo cổ xong sẽ giúp làng chúng tôi tu sửa một con đường thông ra bên ngoài, đến lúc đó sẽ xin chính sách hỗ trợ cho làng chúng tôi. Tôi lúc ấy rất vui, nhưng ai biết thứ được đào lên lại là thứ ôn dịch như vậy... ”.
Nói xong ông ấy nặng nề rít một hơi thuốc, phun ra một làn khói khiến người ta sặc sụa, tôi nén ho khan hỏi ông ấy đã xảy ra chuyện gì?
“Tám chín ngày trước, giáo sư Cố đào ra một món đồ giống như chiếc chuông nhỏ, lúc ấy bọn họ rất vui vẻ làm bọn tôi cũng hào hứng đến xem, nhưng chưa thấy được gì thì đã bị bắt quay về, sau đó thì xảy ra chuyện.”
Ông chú liền thở dài: “Ngay từ đầu cũng không có gì không ổn, nhưng mấy người giáo sư Cố đột nhiên đổi tính trở nên hung dữ hơn rất nhiều, khi bọn tôi chào hỏi ông ấy không phớt lờ thì là quát lớn. Chúng tôi cứ tưởng khu mộ kia đã xảy ra vấn đề gì đó, sợ bọn họ không sửa đường cho chúng tôi, nên chúng tôi không dám lên tiếng.”
“Nhưng thẳng đến sáng sớm tám ngày trước.” Con ngươi của ông ấy đột nhiên co rút lại, tựa hồ nhớ tới chuyện gì đó rất khủng khiếp: “Tôi như thường lệ đưa chút thức ăn tươi ngon vào bếp cho bọn họ, lúc đi qua chỗ bọn họ ở nhờ, chỉ thấy giáo sư Cố đang dẫn theo mấy người vây quanh, xung quanh còn có vài dân làng đang bàn tán xì xào, nói là có người đã chết.”
Bây giờ tôi thực sự rất hối hận, lúc ấy vì sao lại tò mò mà đi lại gần xem thử, nhìn thấy người kia máu me đầm đìa, chắc là cả đời này tôi cũng không quên được."
Tay ông ấy run rẩy, rít vài hơi thuốc lá mới bình tĩnh lại.
Tôi nhíu mày: “Rốt cuộc chuyện quái gì đang xảy ra vậy?”
“Lúc ấy tôi cũng tham gia náo nhiệt, trực tiếp chen vào nhìn, chỉ thấy một bóng người lưng hướng ra cửa đang quỳ ở đằng kia, toàn thân be bét máu. Không biết lúc đó lá gan ở đâu ra mà tôi lại tiến đến gần để xem thử, cái nhìn này thật khủng khiếp, cậu đoán xem người đó chết như thế nào?”
Ông chú nói bản thân vô cùng sợ hãi, vậy mà còn có tâm tư dò hỏi tôi.
Vì muốn tiếp tục nghe tiếp nên tôi cũng phối hợp nói: “Không phải chú nói cả người đều nằm trong vũng máu đó sao, chắc chắn là do mất máu quá nhiều mà chết!”
“Cũng có thể nói như vậy, nhưng mà... ” Ông ấy xoa cánh tay: “Nhưng máu của người này lại từ trên cổ chảy xuống.”
Tôi không vội lên tiếng, bởi vì nhìn bộ dạng của ông ấy rõ ràng còn có lời nói phía sau.
Quả nhiên, ông ấy giương mắt nhìn tôi, đồng tử co lại thành mũi kim: “Trên cổ người này không biết dùng vật gì rạch ra một đường nhỏ bằng ngón cái, máu cứ theo đó chậm rãi chảy hết... ”.
Tôi kinh ngạc nhìn ông ấy: “Sao chú biết là máu từ từ chảy hết, nếu động mạch chủ bị đứt thỉ chỉ trong chốc lát đã chảy hết rồi.”
"Đương nhiên tôi không biết, nhưng mà người khác biết, lúc tôi vừa nhìn thấy vết cắt đó, vừa vặn nghe được bác sĩ nói như vậy, ai dà, nói là máu chưa chảy hết thì người nọ vẫn sẽ còn sống.”
Tôi nghe vậy cũng không hề có cảm giác gì, bởi vì so với việc này thì tôi còn thấy nhiều cảnh tượng kinh khủng hơn nhiều, tuy nhiên tôi vẫn giả vờ làm ra vẻ sợ hãi, dù sao một sinh viên đại học chưa từng trải qua việc đời nghe nói có người chết mà không có cảm xúc gì thì quá không hợp lí rồi.
Tôi tưởng chuyện đến đây là hết, ai ngờ ông ấy lại nói tiếp: “Điều khiến tôi cảm thấy khiếp sợ chính là động mạch kia lại do chính người này tự tay rạch ra, cậu nói xem, sao lại có người tàn nhẫn với chính mình như vậy chứ!”
Tự tay rạch ra á?
Tôi ngây ngẩn cả người, lão Yên từng nói bọn họ đều là tự sát, chính là dùng phương thức này sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận