Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 586

Bởi vì tuy rằng ánh sáng kia yếu ớt nhưng lại không thể coi nhẹ được.
Tôi ngẩng đầu lên quét nhìn một vòng, nhìn vẻ mặt bọn họ chắc là không ai phát hiện ra sự khác thường bên chỗ tôi.
Bấy giờ tôi mới thở phào nhẹ nhõm, trong lòng xuất hiện một ý nghĩ kỳ quái: Lẽ nào phải tụng xong hết cả quyển kinh Phật này thì mới có thể nhìn thấy ánh sáng?
Tôi nghĩ đến đây, tiếp tục lật trang kế tiếp ra, đọc từng câu từng chữ, tổng cộng hết cũng chỉ có mười trang kinh Phật.
Sau đó tôi phát hiện, không phải chữ của từng trang đều sẽ phát sáng, chữ phát sáng xuất hiện tổng cộng ở bốn trang, hợp lại chính là “giới từ tâm phá.”
Tôi không chút do dự tin rằng câu nói này chính là chỉ cơ quan của Phật đường, nhưng tôi vẫn như cũ cứ như đang ở trong sương mù dày đặc vậy.
Giới từ tâm phá - chẳng lẽ là nói cần phải dựa vào lực lượng tín ngưỡng?
Tôi nhíu mày, sở dĩ tôi bảo Đồ Tể kính trọng Thần Phật cũng không phải do tôi có nhiều tín ngưỡng với Phật giáo, chỉ là tôi cho rằng mỗi một tông giáo đều xứng đáng được tôn trọng.
Nếu như cái này cần phải dựa vào tín ngưỡng thì tôi đoán chừng là không được rồi.
“Trong mọi người có người nào tin Phật hay không?” Tôi hỏi ra tiếng.
Lưu Hàn Thu lầm bầm một câu: “Cậu cảm thấy chúng tôi sẽ…”
“Tôi tin.”
Lưu Hàn Thu đoán chừng là sắp tỏ vẻ khinh thường, nhưng ông ta còn chưa kịp nói xong đã bị một giọng nói trong veo cắt ngang.
Tôi giương mắt nhìn sang Dạ Tinh vừa lên tiếng, đúng là không thể tưởng tượng nổi, tên nhóc này lại tin Phật à?
Cậu ta ở trong lòng tôi cũng chỉ có hai hình tượng, một là dáng vẻ ôm cái đầu lâu khô coi như tình nhân, còn một cái nữa chính là dáng vẻ em trai nhà bên sau khi phát sốt hôn mê, bất luận là cái nào cũng không có nửa điểm liên quan đến Phật giáo.
Đám Lưu Hàn Thu đương nhiên cũng không lường trước được vụ này, biểu cảm giật nảy mình nhìn chằm chằm Dạ Tinh.
“Tôi từ nhỏ đã tin Phật, nhưng cái này và việc tôi phải làm cũng không liên quan, cho nên cũng không có truyền ra.” Những lời này nên là Dạ Tinh giải thích với Lưu Hàn Thu.
Tôi thấy trên mặt Lưu Hàn Thu lộ rõ vẻ tức giận, nhưng rất nhanh đã bị ông ta dằn xuống, thậm chí ông ta còn cười khẽ một tiếng: “Nói cũng phải, đây là tín ngưỡng của cậu, không liên quan tới đơn vị.”
Lúc này Lưu Hàn Thu siết chặt hai nắm tay, như nói với tôi rằng ông ta rất bất mãn về hành động giấu giếm của Dạ Tinh, nhưng đồng thời trên mặt ông ta vẫn nở nụ cười cưng chiều khiến cho tôi cảm thấy buồn cười. Đây đúng là cấp trên giỏi giả vờ mà.
Tôi khẽ vẫy tay với Dạ Tinh: “Vậy cậu tới đây một chút.”
Tôi không có giải thích nguyên nhân cụ thể, chỉ bảo Dạ Tinh đọc lại kinh Phật lần nữa.
Dạ Tinh đọc mau hơn tôi. Cậu ta đọc chữ rõ ràng, vẻ mặt thành kính, cho dù tốc độ nhanh nhưng cũng không khiến cho người ta cảm thấy có chút tùy tiện.
Theo cậu ta đọc càng ngày càng nhiều, tôi phát hiện ra một chuyện, đó chính là mới vừa rồi rất nhiều lần tôi ngắt câu đều có vấn đề.
Trên kinh Phật không có dấu chấm câu, chữ này nối tiếp chữ kia. Nếu như không phải người rất quen thuộc với kinh Phật thì rất khó ngắt câu rõ ràng, điều này cũng khiến cho tôi tin rằng Dạ Tinh đúng là một Phật tử.
Sau khi cậu ta đọc tụng xong, rõ ràng cũng chú ý đến tình huống có chữ phát sáng, thế nên cậu ta đọc đến trang thứ hai liền dừng, hỏi tôi có phải là vì cái này nên mới tìm cậu ta hay không?
“Không sai, tôi đọc xong cả quyển này, tổng cộng có bốn chữ phát sáng.” Tôi cho cậu ta coi bốn chữ phát sáng, hỏi cậu ta có cách nào giải quyết hay không.
Dạ Tinh bực bội hồi lâu không lên tiếng, cuối cùng nhẹ giọng nói: “Tôi cũng chỉ có thể xem thử một chút!”
Phen đối thoại này của chúng tôi rốt cuộc đã khiến cho mấy người khác có phản ứng, dồn dập hỏi chúng tôi có phải đã có phát hiện hay không.
Dạ Tinh lắc đầu, chỉ nói tất cả còn chưa xác định.
Sau đó cậu ta bảo tôi đứng dậy rồi thành kính ngồi lên trên bồ đoàn, mở kinh Phật ra chắp tay trước ngực, bờ môi khẽ mở: “Nam mô Địa Tạng Vương Bồ Tát…”
Một hàng kinh Phật từ trong miệng cậu ta tuôn ra, tôi có thể nghe ra cái mà cậu ta đang đọc không phải là nội dung trên Kinh Bản Nguyện Địa Tạng Vương Bồ Tát mà là một quyển sách kinh khác.
Những người khác cũng vây xung quanh cậu ta, nhìn vào trạng thái có thể thấy được mọi người cũng đang mặt đầy hoang mang, hoàn toàn không biết Dạ Tinh đang làm gì.
Tôi đại khái có thể đoán được một chút, bởi vì phải “từ tâm phá”, nên cái mà cậu ta đang đọc sẽ có liên quan đến kinh Phật này.
Theo sự đọc tụng của cậu ta, thời gian từng giây từng phút trôi qua, tôi cũng càng ngày càng lo lắng. Bởi vì cho đến tận lúc này, cái Phật đường này vẫn không có bất kỳ biến hóa gì.
Nhưng Dạ Tinh không hề có ý định dừng lại, thậm chí tốc độ đọc tụng của cậu ta càng ngày càng chậm, cứ như là bị lực cản trở vậy.
Càng về sau cậu ta đọc mỗi một chữ đều phải dừng lại một hai giây, nghe rất quái dị.
Tôi dứt khoát ngồi ở một bên, cứ thế nghe tiếng cậu ta đọc kinh Phật, bắt đầu ngủ gà ngủ gật.
Tiêu hao lâu dài khiến cho tôi mệt mỏi, mới vừa rồi tôi liên tục dựa vào một luồng tinh khí chống đỡ, chẳng hiểu sao sau khi nghe đoạn kinh Phật này, tôi lại thả lỏng tâm trạng vẫn luôn căng thẳng xuống, cứ thế ngủ thiếp đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận