Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 674

“Tôi hiểu rồi.”
Tôi khiêm tốn nghe lời dạy bảo, sau đó không quên nói thêm: “Không phải còn có người thầy là ông sao, tôi cứ từ từ tiến bộ là được.”
Lão Yên trừng mắt nhìn tôi:
“Cậu đã quên mất mối nguy hiểm của 701 rồi sao?"
Tôi nhìn chằm chằm ông ấy, cuối cùng vẫn lùi một bước: “Đừng nói chuyện này nữa, chúng ta bàn một chút, xem tối nay nên làm gì?”
Lão Yên không làm gì được tôi nên chỉ đành thô lỗ nói đến tối sẽ biết, sau đó không để ý đến tôi nữa mà lau mặt rồi lên giường nằm.
Tôi nằm cạnh ông ấy nhưng lại không thể ngủ được, không phải vì gì khác, mà là vì ở đây quá yên tĩnh…
Yên tĩnh đến nỗi tôi có cảm giác như bản thân đang ngủ trong quan tài vậy.
Cũng không phải, ngay cả khi ngủ trong quan tài thì vẫn có thể nghe thấy tiếng ai đó khóc hai tiếng.
Tôi đang thầm tự giễu thì lão Yên chợt nói:
"Đêm không ngủ, cậu xem mình có khác gì cương thi không?"
"Lão Yên, ông cũng ác quá đấy, không biết người có thể dọa chết người sao?"
Tôi bị ông ấy dọa sợ đến mức toát cả mồ hôi lạnh, không khỏi oán giận.
Lão Yên xoay người nói tiếp:
“Thế cậu tốt lắm à? Giống như bánh rán vậy, có để cho người ta ngủ không vậy hả?"
Tôi lập tức nằm thẳng tắp và không cử động nữa, nhưng cơn buồn ngủ vẫn nhất quyết không chịu đến với tôi.
Cứ nằm như vậy đến nửa đêm, lão Yên giống như canh chuẩn thời gian đột nhiên tỉnh dậy, lúc đôi mắt sắc bén nhìn sang tôi lại có chút kinh ngạc: “Cậu không ngủ?”
“Ai biết liệu họ có thả một con rắn khác vào không…”
Tôi tự tìm cho mình một lý do nghe có vẻ đường đường chính chính.
Lão Yên cười nhạo, nhanh chóng đứng dậy mặc áo khoác vào rồi bảo tôi đi theo.
“Có muốn gọi những người khác không?” Tôi hỏi.
Lão Yên lắc đầu, lấy một chiếc đèn pin từ trong túi ra rồi đưa tôi ra ngoài, đầu tôi đầy dấu chấm hỏi.
Một cái đèn pin thì có thể làm gì được chứ?
Huống hồ ông ấy còn không bật đèn pin, dẫn theo tôi mò mẫm đi vòng quanh thôn Phong Thu, không sai, chính là đi vòng quanh thôn, thỉnh thoảng ông ấy còn dừng lại để nghe lén và bày tỏ ý kiến ​​của mình về cá muối treo trước nhà của người khác.
Ngay khi tôi nghĩ ông ấy đang lừa mình thì một giọng nói lọt vào tai tôi, tôi vội vàng kéo lão Yên núp vào chỗ tối ngồi xổm xuống, thở nhẹ nhất có thể.
“Mấy người tới lần này là ai?" Một giọng nói thô lỗ vang lên, vừa nghe đã khiến cho người khác cảm thấy đây nhất định là một người đàn ông vạm vỡ râu quai nón.
"Họ nói họ làm về môi trường. Tôi không rõ nơi này của chúng ta có môi trường gì tốt để làm nữa?"
Giọng nói này rất quen tai, đúng là của Trịnh Tam đã đón tiếp chúng tôi vào làng.
Ông ta phàn nàn thêm vài câu nữa, nhưng có vẻ đã tin tưởng chúng tôi.
Tôi cứ thế mà nghe, trong phòng chắc là có năm người, chủ nhân của giọng nói thô lỗ hẳn là có địa vị cao trong làng, tuy không nói nhiều, nhưng lần nào cũng nói vào trọng tâm. Chỉ bằng vài câu nói đã nghi ngờ thân phận của chúng tôi, hơn nữa còn nói rõ những sắp xếp về sau của chúng tôi.
“Tam Nhi, hai ngày này cậu đừng ra biển, tìm mấy thanh niên cường tráng để mắt tới bọn họ, nếu thành thật thì không sao. Còn nếu không thành thật..." Giọng nói thô lỗ trong đêm tối khiến người ta dựng hết cả tóc gáy.
Trịnh Tam đáp lại, như thể rất thích công việc để mắt đến chúng tôi.
Tôi nhìn lão Yên bên cạnh, cảm thấy bản thân quả là thiếu suy nghĩ. Ông ấy chắc chắn không thể dẫn tôi đi dạo quanh làng mà không có lý do. Rõ ràng là đã sớm đoán được những người này sẽ làm ra chuyện xấu vào ban đêm.
“Lão …"
Tôi vừa mở miệng thì đã bị lão Yên che lại, ông ấy lắc đầu với tôi, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ hiếm thấy.
Chuyện gì đã xảy ra?
Tôi dùng ánh mắt dò hỏi, cũng không biết hôm nay tối như vậy ông ấy có thể nhìn thấy được gì không.
Lão Yên bịt miệng tôi lại sau đó dẫn theo tôi từ từ lui về. Cho đến khi không còn nghe thấy giọng nói của những người đó nữa thì ông ấy mới thở phào nhẹ nhõm.
“Sao vậy?” Tôi khẽ hỏi.
Lão Yên thở hắt ra: “Nói lại những gì cậu vừa nghe thấy xem.”
Tôi nhìn ông ấy với vẻ nghi ngờ, nhưng não lại nhanh chóng nhớ lại, sau đó nói ra từng chữ một tất cả những gì mình vừa nghe và đoán được.
Lão Yên gật đầu: “Cậu nghe rất cẩn thận, phân tích cũng rất có lý, nhưng cậu đã bỏ qua một chuyện.”
“Cái gì?” Tôi ngạc nhiên nhìn ông ấy.
Lão Yên nhìn chằm chằm tôi, vẻ mặt vô cùng kỳ quái, nhìn đến mức khiến tôi nổi hết cả da gà: "Tại sao bọn họ lại chọn thời điểm này?"
“Muốn giết người thì dĩ nhiên phải lựa lúc trăng cao gió lớn rồi…” Tôi mở to miệng nói, lập tức hiểu ý của lão Yên.
Đây là thôn Phong Thu, chúng tôi là người ngoài, bọn họ không cần vì chột dạ mà phải đợi đến tối mới xử lý chúng tôi. Ngay cả khi bọn họ đứng bên ngoài cửa nhà chúng tôi nói chuyện thì chúng tôi cũng chưa chắc nghe được, mà có nghe thì cũng chưa chắc hiểu được!
Ngôn ngữ ở vùng Quảng Tây thực sự rất khó hiểu, nhưng bọn họ lại nói bằng tiếng phổ thông. Mặc dù không chuẩn lắm nhưng lại không ảnh hưởng đến việc tôi nghe hiểu.
Đồng tử của tôi không khỏi co rụt lại. Âm mưu hại người gì chứ, đây rõ ràng là đã bắt đầu hãm hại rồi…
Bạn cần đăng nhập để bình luận