Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 260: Lòng Người Khó dò

Nhưng làm thế nào để sử dụng hình xăm này đây?
Tiếng xé gió phía sau truyền tới càng ngày càng gần, tôi đã đổ mồ hôi đầm đìa, nhưng vẫn không có cách nào khác.
Liều mạng thôi!
Thấy Tàm Tùng sắp đuổi tới, tôi nghiến răng quyết định liều mạng chống trả, khi ông ta chuẩn bị tới gần thì đột nhiên dừng lại, làm cả người ông ta va vào tôi, đồng thời móng tay của ông ta cũng đâm vào lưng tôi.
Tê…
Cơn đau dữ dội ập đến, tôi cảm thấy dường như toàn bộ phần lưng của mình đã nứt ra rồi, sau đó tôi liền bất tỉnh, trước khi mất đi ý thức, tôi còn nghe thấy được những tiếng xèo xèo xèo.
Không biết đã qua bao lâu, khi tôi tỉnh lại từ cơn đau, nhìn sang thứ bên cạnh thì lập tức hoảng sợ.
Chỉ thấy trên mặt đất có một thi thể chết cháy đang toả ra mùi hôi thối…
“Nhóc con, choáng váng rồi à?” Giọng nói đùa giỡn của lão Yên truyền tới từ bên cạnh.
Tôi khó khăn quay đầu lại, nhìn thấy cô Tứ và lão Yên đang đứng ở một bên, cô Tứ còn nhìn tôi với ánh mắt trêu ghẹo, mặc dù gương mặt của cô Tứ vẫn chẳng có chút biểu cảm nào, nhưng trong ánh mắt của ngài ấy rõ ràng hiện rõ vẻ vui mừng.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Tôi cố chịu đựng cơn đau dữ dội và hỏi.
Cảnh trước mắt này thực sự quá khó tin, tuy rằng hình xăm sau lưng tôi cũng dọa không ít xác khô ở nước Trường Dạ phải lùi lại, nhưng đám xác khô ấy căn bản không thể so sánh với Tàm Tùng được, không có lý nào chỉ một mình hình xăm ấy vừa có thể dọa lùi xác khô lại còn thiêu chết được hoạt thi chứ?
“Cậu đã không bôi nhọ tiếng tăm của nhà họ Lưu, nếu cha cậu mà biết được thì ở dưới suối vàng ông ấy cũng được yên nghỉ.” Giọng nói của cô Tứ hiếm khi lại nhẹ nhàng như vậy, ngài ấy cúi người nhặt lấy mặt nạ Tàm Tùng đang nằm dưới đất.
Ngay khi Tàm Tùng vừa rời xa chiếc mặt nạ kia, cả người ông ta bắt đầu héo quắt lại.
“Cái này…” Tôi kinh ngạc nhìn về phía cô Tứ.
Cô Tứ chạm vào chiếc mặt nạ vàng, chậm rãi nói: “Các người vẫn chưa hiểu rõ về Tàm Tùng đâu.”
Nói xong, ngài ấy bắt đầu kể cho chúng tôi nghe một bí mật trong lịch sử:
Tàm Tùng trở về nước Thục cổ với phương pháp bất tử còn dang dở, kể từ ngày đó, ông ta ngày ngày vùi đầu vào nghiên cứu, suy nghĩ cách làm thế nào để hoàn thiện phương pháp này.
Tuy nhiên trường sinh bất lão nào có dễ dàng như vậy, trải qua biết bao lâu ông ta vẫn chỉ dừng lại ở giai đoạn nghiên cứu ra gương cổ Song Ngư, suýt chút nữa đã bỏ cuộc.
Vào đúng lúc này, thần dân của Cổ Thục đã lao lực, trải qua trăm cay nghìn đắng mà có được một loại sâu, khi kết hợp với gương cổ Song Ngư, nó có thể giữ cho con người duy trì mãi tại trạng thái thanh xuân.
“Chính là hoạt thi à?” Lão Yên lần đầu tiên nghe được đoạn lịch sử này, kinh ngạc hỏi lại.
Cô Tứ gật đầu rồi lại lắc đầu: “Cũng không được coi là hoạt thi, chỉ có thể gọi là tẩu thi.”
“Tẩu thi?” Tôi khó hiểu hỏi, tôi chưa từng nghe nói đến thứ này bao giờ.
“Đúng vậy.” Cô Tứ đáp lại một tiếng: “Côn trùng kết hợp với gương cổ Song Ngư có thể tạo ra một loại vật chất kỳ lạ, nghe nói Tàm tùng đã lợi dụng loại vật chất này để chế tạo ra một chiếc mặt nạ, trước khi ông ta tắt thở đã đeo mặt nạ lên, như vậy ông ta có thể trở thành một thi thể còn sống, trải qua ngàn năm, ông ta có thể bắt đầu hồi sinh từ nội tạng.”
Tôi mở miệng định hỏi tiếp, nhưng cô Tứ đã hiểu được ý tôi, hỏi tôi có phải muốn biết vì sao đến cuối cùng Tàm Tùng lại không thể biến thành hoạt thi không?
Tôi gật đầu lia lịa, cô Tứ hừ lạnh một tiếng: “Bởi vì lòng người khó dò.”
Tiếp đó, ngài ấy kể cho chúng tôi nghe, tuy rằng thần dân nước Thục cổ gần như đều sùng bái Tàm Tùng tới cuồng nhiệt, nhưng lâu dần vẫn không thể tránh khỏi việc một số người sẽ nảy sinh ra lòng riêng, đặc biệt là sau khi Tàm Tùng không còn nghĩ đến việc cai trị đất nước nữa.
Vì thế có người bắt đầu muốn Tàm Tùng vĩnh viễn chết đi, còn về việc sống lại… bọn họ đã động tay động chân lên loại côn trùng kia, khiến Tàm Tùng cứ nửa chết nửa sống trong lăng mộ này hàng ngàn năm, không thể thực sự sống lại.
“Nhưng nhìn những bức bích họa đó, những người đưa tang cho Tàm Tùng rõ ràng đều rất kính yêu ông ta, sao họ có thể làm ra được chuyện như vậy?” Tôi không thể tin được.
Cô Tứ lại hừ lạnh một tiếng: “Người đã làm ra chuyện ấy sao có thể để cho những người dân khác biết được chuyện mình làm chứ?”
Nghe cô Tứ nói xong, tôi lại nhìn Tàm Tùng đã hóa thành tro than, không khỏi xúc động, cô độc mấy ngàn năm chỉ để chờ đợi nữ thần trong lòng, ai ngờ lúc sắp chết còn bị người ta lừa cho một vố đau.
Lúc này tôi mới nhớ tới một số điều không hợp lý, ví dụ như những sợi dây xích bằng đồng trên quan tài, còn có khúc cua không thể leo lên, rõ ràng những người kia đã đặt mấy tầng xiềng xích để khi Tàm tùng sống lại không thể hành động được.
“Loại côn trùng nào lại có tác dụng như vậy?” Lão Yên không quan tâm Tàm Tùng có phải bị người ta gài bẫy hay không, mà ông ấy lại chú ý đến một chi tiết khác.
Cô Tứ lắc đầu tỏ vẻ không rõ lắm, chỉ nói đó là một loại cổ trùng.
“Là tổ tiên của tục mệnh cổ.” Một giọng nói vang lên.
Tôi quay lại nhìn vừa hay thấy Côn Bố đã tách khỏi nhóm của lão Yên và những người khác, hiện giờ anh ta đang đứng cách chúng tôi không xa, hai tay cầm túi mà nói.
Lão Yên hỏi vì sao anh ta biết được, Côn Bố thở dài, nói lần này Trát Tây tới đây cũng bởi vì muốn tìm kiếm loại cổ trùng này, lúc đó anh ta mới có thể chứng minh mình là Cổ Vương chân chính.
Về việc làm sao Trát Tây lại biết được tổ tiên của tục mệnh cổ đang ở chỗ này, đó vĩnh viễn là bí mật…
Bạn cần đăng nhập để bình luận