Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 144: Bách Độc Bất Xâm

Món chân thỏ này mặc dù chỉ có muối nhưng rất ngon, hơn nữa, mấy ngày nay tôi chưa được ăn một món nào đàng hoàng, nên hiện giờ khi ăn thịt thỏ, tôi lại cảm thấy nó còn ngon hơn cả vị thịt dê xiên nổi tiếng tại Yến Kinh mà Nhã Tử đã đưa tôi đi ăn!
Ban đầu tôi nghĩ một con thỏ là đủ cho chúng tôi ăn rồi, xong chỉ riêng tôi và Nha Tử đã ăn hết hơn phân nửa con thỏ, cuối cùng chúng tôi dừng lại vì vẫn còn gà rừng và chuyển sang gặm thịt gà rừng nướng.
Lão Yên nhìn thấy khóe miệng của chúng tôi dính đầy dầu mỡ, lập tức nở nụ cười xấu xa: “Các cậu cũng không sợ bị Côn Bố hạ độc à.”
Tôi và Nha Tử cùng nghẹn thịt, nhìn sang gương mặt vô cảm của Côn Bố, trong nháy mắt chúng tôi thực sự không chắc lão Yên đang nói thật hay nói đùa, bởi vì ba người còn lại quả thực không động đến miếng thịt nào, suốt cả hành trình họ chỉ nhìn hai người chúng tôi cười ngây ngô.
Nha Tử nuốt một miếng thịt gà: “Chắc, chắc sẽ không có độc thật đâu, nhỉ?”
“Ngu ngốc.” Côn Bố mắng một câu, rồi bình tĩnh xé một miếng thịt gà cho vào miệng nhai. Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi nhìn sang lại thấy dáng vẻ trông như sắp khóc của Nha Tử. Cậu ta nói Côn Bố có nhai cũng vô ích, cơ thể của anh ta là loại bách độc bất xâm.
Lão Yên bất đắc dĩ vỗ vào đầu Nha Tử một cái: “Đầu óc này của cậu, nói gì cũng tin à. Cậu nhìn biểu hiện của Trường An đi, người ta mới bình tĩnh làm sao!”
Tôi gãi gãi đầu, nhét thịt gà trên tay vào miệng, không đáp lại lời nào.
Ăn no uống say xong, tôi vừa định nằm nghỉ một lát, cô Thu liền dùng một tay kéo tôi dậy: “Nhân lúc trời còn chưa tối hẳn, đi luyện tập thôi.”
“Hả?” Tôi có chút sững sờ, vừa ăn xong là thời điểm người ta cảm thấy mệt mỏi nhất đấy. Tuy nhiên, nhìn dáng vẻ của cô ấy, hình như tôi không thể từ chối được rồi.
Tôi đành phải đi theo cô ấy, vừa đi vừa hỏi về cách luyện tập, cô ấy cười tủm tỉm mà nhìn tôi, rồi chỉ vào một cái cây cách nơi tôi đứng không xa.
Tôi đứng yên theo chỉ dẫn, chỉ thấy cô ấy lấy từ trong balo ra mấy con dao nhỏ rồi nhắm vào tôi, tôi vội hô lên một tiếng: “Chị Thu, chị Thu, không phải chị muốn luyện phi dao sao? Sao tôi lại trở thành bia ngắm thế?”
“À.” Cô ấy nhẹ nhàng bâng quơ thốt ra một tiếng à, tôi còn chưa kịp phản ứng lại thì một con dao đã bay tới. Đồng tử của tôi lập tức co rút lại, nhìn chằm chằm vào con dao kia mà không dám nhúc nhích gì.
Đinh!
Con dao cắm vào thân cây cạnh ngay sát bên đầu tôi, một giọt mồ hôi lạnh chảy từ trên trán tôi xuống dưới, lúc này cô Thu mới thong thả ung dung giải thích cho tôi: “Muốn luyện phi dao, trước tiên cậu phải vứt hết nỗi sợ hãi với nó đã.”
Tôi trầm mặc không nói gì, cứ cảm thấy cô ấy đang ngụy biện, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô ấy, có vẻ như cô ấy không lừa tôi.
Cứ như vậy, tôi dựa vào gốc cây lớn đợi cô ấy phi hết con dao này đến con dao khác, đến khi hết dao tôi mới được giải thoát, cô ấy vỗ vai tôi với vẻ mặt hài lòng: “Không tệ, so với mấy đứa nhóc tè ra quần trước kia thì cậu khá hơn nhiều.”
Tôi gượng cười hai tiếng, kỳ thật chân tôi cũng nhũn ra rồi, nếu không phải tôi từng trải qua bài khảo sát sinh tử tại La Bố Bạc, tôi đoán mình cũng không khá hơn mấy người tè ra quần kia đâu.
“Tiếp tục.” Cô Thu rút toàn bộ dao trên thân cây xuống, sao đó nhẹ nhàng thốt ra hai chữ.
Tôi nhìn sắc trời, đau khổ nói: “Chị Thu, hôm nay đã tối rồi…”
“Kẻ thù còn chọn lúc trời sáng để tìm cậu gây chuyện à?” Cô ấy trừng mắt khiến tôi không nói nên lời.
Cũng may lần này cô ấy không lấy tôi làm bia ngắm nữa, mà thay vào đó, cô ấy vạch ra mấy đường cắt đều nhau dài độ ngón tay cái trên thân cây, rồi bảo tôi đứng cách đó hai mét để tập phi dao.
Mặc dù những đường vạch ngang kia thoạt trông rất thô, nhưng tôi lại đứng cách nó hai mét trong sắc trời tối đen thế này, quả thực không thể nhìn thấy gì. Tôi chỉ có thể luống cuống nếm lung tung, tất nhiên là chẳng trúng phát nào.
Cô Thu nhặt từng con dao lên, đặt chúng vào tay tôi một lần nữa: “Tiếp đi.”
Tôi nheo mắt để nhìn rõ những vết vạch trên thân cây, nhưng vẫn thất bại. Tôi có chút bất mãn, nói mình không nhìn rõ thì biết ném kiểu gì?
“Kẻ địch còn đứng đấy cho cậu nhìn rõ đấy à.” Cô Thu đột nhiên trở nên lạnh lùng.
Tôi liếc nhìn cô ấy, sau đó nắm chặt con dao rồi phi ra ngoài, lần này tôi không ném lung tung nữa, mà ném nó theo một hướng chỉ định, dựa theo trí nhớ của mình.
Vì vừa mới thấy cô ấy khắc trên thân cây, nên tôi vẫn nhớ được đại khái mấy vết vạch đó nằm ở đâu.
Cô Thu hơi gật đầu, sau đó lại đi nhặt dao trở về, tuy rằng tôi vẫn chưa phi trúng, xong cuối cùng tôi cũng hiểu ra.
“Tôi lại luyện tiếp nhé?” Tôi có chút hưng phấn mà xoa xoa tay.
Cô Thu lại cất mấy con dao đi, bảo tôi nóng vội không thể thành công, rồi trở về trước. Tôi tự nói thầm, có phải lão Yên và những người khác đã nói lố quá rồi không, cách dạy của cô ấy cũng khá bình thường mà.
Trở lại lều trại, Nha Tử lập tức kéo tôi lại để hỏi về chuyện huấn luyện, tôi kể lại cả quá trình một lượt. Cậu ta cười nói: “Xem ra chị Thu rất hài lòng với cậu, nhưng sau này cậu vẫn phải cẩn thận.”
“Anh có ý gì?” Tôi nằm trong túi ngủ, khó hiểu hỏi lại.
Nha Tử lăn sang một bên, nói chị Thu càng vừa lòng với cậu, sẽ càng bắt người đó luyện tập khắt khe hơn, bảo tôi cứ chuẩn bị sẵn tinh thần đi.
Tôi lại chẳng mấy để ý tới những lời đó, qua buổi luyện tập tối nay, tôi cảm thấy kỳ thực Nha Tử đang nói quá thôi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận