Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 281

Ninh Viễn tuyệt đối có vấn đề, trong giỏ đồ ăn vừa rồi căn bản không chỉ là khẩu phần cho một người ăn, bởi vì một người đàn ông cao một mét tám như anh ta khi khiêng giỏ người như chùn xuống vì nặng, ít nhất có thể đủ cho hơn mười người ăn.
Vừa nghĩ tới mười mấy người mất tích tại địa điểm khảo cổ kia, trực giác mách bảo tôi rằng những thức ăn này chính là chuẩn bị cho những người đó!
Vì thế tôi lén mò ra bên ngoài, có thể là vì ban đêm không có người, Ninh Viễn rọi đèn pin hơi khuất, điều này đối với người bình thường có thể khó phát hiện, nhưng với tôi đây lại là chuyện nhỏ.
Tôi xoa xoa tay, đi theo Ninh Viễn một đường tới hiện trường khảo cổ, sau đó anh ta liền đứng trước hố chôn, xem ra là muốn đi vào.
Ngay lúc tôi đang cân nhắc ý định của anh ta, anh ta đột nhiên quay đầu lại chiếu đèn pin tới, may mắn tôi phản ứng nhanh trốn ở sau một gốc cây lớn, nếu không đã bị bắt gặp.
Không nhìn thấy ai khác, Ninh Viễn thở phào nhẹ nhõm, sau đó mang theo cái giỏ nặng trịch đi vào hố chôn.
Vốn dĩ tôi nên lập tức theo sau ngay, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến tôi bỗng nhiên nhớ tới cha mình năm đó, cũng mang theo một cái giỏ như vậy đi đào hố chôn ở Tướng Quân Lĩnh để nuôi sống gia đình nên không khỏi có chút ngây người, chờ đến khi kịp phản ứng lại thì bóng dáng Ninh Viễn đã biến mất không thấy nữa……
Lúc này bám theo sau hiển nhiên không phải là hành động sáng suốt nên tôi đành phải tìm một chỗ an toàn ngồi xổm xuống, chờ Ninh Viễn đi ra.
Đợi khoảng nửa giờ, tay chân của tôi gần như đông cứng lại, Ninh Viễn mới xách giỏ đi ra, nhìn dáng vẻ anh ta cầm giỏ chứng tỏ thức ăn bên trong đã được ăn xong.
Nhìn thấy Ninh Viễn đã trở về, tôi mới vội vàng theo sau, lúc vào làng thì tìm một cơ hội trở về phòng trước anh ta.
Quả nhiên, tôi vừa mới nằm xuống liền cảm giác được một ánh mắt từ phía cửa sổ bắn tới, khoảng chừng một hai phút sau, anh ta nghĩ tôi đã ngủ say thì lúc này mới rời đi.
Tôi thở ra một hơi, xem ra vẫn là đánh giá thấp tên Ninh Viễn này! Tính cảnh giác của anh ta vô cùng cao, nếu không phải tôi từng đi lính, đoán chừng đã sớm bị anh ta phát hiện ra.
Một phen lăn lộn như vậy tôi cũng mệt mỏi, sau khi thở phào nhẹ nhõm liền ngủ thiếp đi, tỉnh lại đã là buổi sáng ngày hôm sau.
Bang bang bang!
Tôi vừa mới mở mắt, bên ngoài liền vang lên tiếng gõ cửa, tôi xoay người đứng lên mở cửa, chỉ thấy Ninh Viễn đứng ở bên ngoài, trên tay cầm cái chén sứ.
“Cậu dậy muộn, căn tin đã không có đồ ăn, tôi để lại cho cậu một ít.” Anh ta liếc tôi một cái, tựa hồ đang hỏi tại sao tôi dậy muộn như vậy.
Tôi sờ sờ đầu, ngượng ngùng cười cười: “ Trời mùa đông này ngủ ngon lắm, làm phiền anh Ninh rồi.”
Ninh Viễn đưa bữa sáng cho tôi: "Hôm nay tôi không có việc gì, cậu tự mình đến mộ táng xem thử, có vấn đề gì cần giúp thì cứ nói với tôi."
Tôi gật đầu, ăn bữa sáng như hổ đói, liền cầm quyển bút ký giả vờ giả vịt đến hiện trường khảo cổ.
Vốn dĩ tôi muốn trực tiếp đi xem hố chôn, nhưng tôi phát hiện cho dù việc khảo cổ đã dừng lại, mấy người còn lại vẫn ở trong hố.
Ở nơi đó lúc đào lúc không, nhìn dáng vẻ chán nản của bọn họ trong nháy mắt tôi đã hiểu được mấy người này sợ là do Ninh Viễn cố ý sắp xếp.
Nghĩ đến tình cảnh đêm qua, tôi liền biết trong hố chôn nhất định có người ở, Ninh Viễn hẳn là sợ có người đánh bậy đánh bạ chạy vào đi !
Mục đích không đạt được, tôi đành phải làm ra vẻ muốn nhìn một chút văn vật đã khai quật được, thăm dò một chút các loại địa chất, cũng may trong khoảng thời gian này tôi đã bổ sung kiến thức, nếu không đã sớm bị nhìn thấu.
Nhưng dựa vào công phu mèo cào này của tôi muốn tham khảo cho tới trưa thật sự là quá khó khăn, vì thế tôi mới hữu ý lẫn vô ý tìm mấy người ở hố chôn kia nói mấy lời.
Tôi vốn tuổi đã nhỏ, không có tính công kích gì, hơn nữa bọn họ đoán chừng là nghẹn muốn chết, cũng vui vẻ cùng tôi nói chuyện.
“Anh trai, mộ lớn như vậy chỉ có mấy người các anh ở chỗ này thôi sao?” Sau khi nói hết trời nam đất bắc, tôi mới đột nhiên hỏi một câu.
Mấy người này vừa rồi còn trò chuyện rất hăng hái liền đồng loạt rơi vào trầm mặc, một người đàn ông trung niên lớn tuổi nhất trong số đó, ước chừng bốn mươi tuổi nói: “Chàng trai trẻ, cậu nên sớm đi đi, đừng hỏi thăm chuyện ở đây.”
Nghe ông ấy nói lời tương tự như sư phụ nấu cơm đã nói trước đó, ánh mắt của tôi lần nữa nhìn về phía hố chôn: Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, làm cho những người này đều câm miệng như ve sầu ngủ đông vậy?
Tôi thử cùng bọn họ tiếp tục trò chuyện, nhưng hễ cứ kéo sang đề tài này một tí thì bọn họ liền đánh trống lảng ngay.
Tôi cũng biết trong nhất thời đừng nghĩ từ chỗ bọn họ mà biết được tin tức gì.
“Anh trai, trên núi có nhiều văn vật như vậy, làm sao để vận chuyển ra ngoài?" Vì vậy tôi cũng buông xuống ý định tìm hiểu tin tức, chỉ cùng bọn họ trò chuyện linh tinh.
Tuy rằng đường núi đã thông, nhưng đường quá hẹp, một khi xuất hiện tai nạn xe cộ hoặc va chạm, mấy món văn vật tất nhiên sẽ xuất hiện tổn thất cực lớn.
"Cũng không rõ lắm, nhưng mà có nhiều đồ như vậy, quốc gia nhất định sẽ nghĩ biện pháp, không cần chúng ta quan tâm.” Người đàn ông trung niên trả lời.
Lúc này tôi đã biết người khác đều gọi ông ấy là lão Từ, chuyên môn phụ trách công việc làm sạch văn vật.
Văn vật bình thường là phải đến viện bảo tàng mới có thể chính thức tiến hành khôi phục và làm sạch, nhưng ở hiện trường cũng cần cao thủ như vậy tiến hành làm sạch sơ bộ trước, bước này quả thật rất quan trọng không thể xem thường, phải bảo đảm trên cơ sở sạch sẽ không tổn hại đến văn vật dù chỉ một chút, nếu không sẽ ảnh hưởng đến giá trị và gây nên tổn thất lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận