Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 421

Tôi cười một tiếng: “Ông sợ tôi sẽ giống như anh ta sao?”
Lão Yên không phủ nhận, nói hôm nay lúc ông ấy nhìn thấy tôi đang nghiên cứu tinh tượng thì đột nhiên có cảm giác lo lắng này.
“Yên tâm đi, tôi biết mình có bao nhiêu phân lượng mà, tôi tuyệt đối sẽ đặt mạng sống của mình lên hàng đầu.” Tôi cười nói.
Nỗi lo lắng của ông ấy cũng không phải là không có lý do, bởi vì trong nghề trộm mộ này có đôi khi sẽ xảy ra những hiện tượng kỳ lạ, người càng tài giỏi thì tuổi thọ càng ngắn, không biết có phải vì trộm mộ quá nhiều nên phải chịu quả báo?
Cũng không biết lão Yên đã cảm thấy an tâm hay là lo lắng, chỉ vứt xuống một câu bảo tôi tuyệt đối không được nóng vội, sau đó nhắm mắt nghỉ ngơi.
Xe chạy thẳng tới tỉnh Hồ Bắc, tối hôm sau khi chúng tôi đến nơi, Cố Thuận Chương đã sắp xếp cho người đến đón và dẫn chúng tôi vào một khách sạn cách viện bảo tàng không xa.
"Đại hội nghe thử lần này rất quan trọng, lão Yên, ông phải giúp tôi kiểm soát toàn bộ hiện trường đấy!" Sau khi chúng tôi nhận phòng khách sạn thì Cố Thuận Chương lại tìm tới.
Lão Yên trấn an ông ấy: “Nếu những người đó dám tới, tôi sẽ để bọn họ có đến mà không có về!”
“Có lời nói này của ông thì tôi yên tâm rồi. Được rồi, tôi còn phải thu xếp cho ngày mai, nên tôi đi trước đây.” Sau khi Cố Thuận Chương trấn an mình xong thì cũng không rảnh ở lại nơi này, ông ấy phủi mông một cái rồi vội vàng rời đi.
Ngay khi ông ấy vừa đi, tôi liền hỏi lão Yên liệu ngày mai có nguy hiểm gì không?
"Ngày mai là cơ hội cuối cùng cho đám đạo tặc đó." Lão Yên cười lạnh một tiếng, mà tôi cũng lập tức hiểu rõ.
Một đêm trôi qua rất nhanh, trong hội trường rộng lớn của viện bảo tàng bản thân lại lần nữa nhìn thấy chuông nhạc của Tăng Hầu Ất, tôi đã bị chấn động rất lâu, hơi thở của nặng nề của lịch sử đập thẳng vào mặt khiến tôi lập tức choáng váng.
"Chúng ta ngồi ở đây đi." Lão Yên kéo tôi, lúc này tôi mới phát hiện trong hội trường đã tới không ít người, nhìn dáng vẻ này của lão Yên thì hẳn là ông ấy không muốn gây sự chú ý.
“Sao ông ta cũng ở đây?” Tầm mắt của tôi quét về phía góc phòng, nơi đó có một người đàn ông ăn mặc chỉnh tề, ngồi thẳng lưng, trong túi ngực còn cài lấy một cây bút đen.
Cho dù ông ta không có làm ra bất kỳ động tác dư thừa nào, nhưng tôi vẫn cảm thấy toàn thân trên dưới của ông ta toát ra vẻ nham hiểm, bởi vì ông ta chính là Lưu Hàn Thu, chủ nhiệm của 303!
Chỗ ngồi của Lưu Hàn Thu tuy không ở giữa, nhưng vẫn là một nơi dễ thấy, người ngồi ở bên cạnh hẳn là phó chủ nhiệm của 303, tên là Trường Không.
Theo thông tin mà lão Yên cung cấp cho tôi, cho thấy phó chủ nhiệm 303 này không phải là đèn đã cạn dầu, mặc dù tuổi của anh ta không lớn lắm, nhưng anh ta đã là phụ tá đắc lực của Lưu Hàn Thu trước khi lão Yên trở thành chủ nhiệm của 701.
“Bọn họ tới đây cũng là chuyện bình thường, dù sao sức ảnh hưởng của cổ mộ nước Tăng rất lớn, phía sau còn có rất nhiều việc cần phải giải quyết! Lưu Hàn Thu đích thân mang người tới đây tọa trấn, chính là vì ông ta sợ tin đồn bị truyền ra ngoài."
Lão Yên vui sướng khi người gặp họa, nói người dân sống ở núi Diệp Gia đều nhìn thấy sự điên rồ của A Thanh và sự kỳ lạ của đội khảo cổ.
Mặc dù người trong thôn rất chất phác nhưng cũng không phải kẻ ngốc, cho nên bọn họ nhất định có thể từ trong đó nhìn ra được một số chuyện kỳ lạ.
Tôi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, bởi vì người trong thôn không giống như quân nhân có thể đánh tan rồi sắp xếp vào một quân doanh khác, cộng thêm việc bọn họ đã sống ở trong khu vực này qua nhiều thế hệ, cho nên nếu muốn xử lý chuyện này thì nhất định phải trấn an được người dân trong thôn.
“Ngồi xuống đi, lúc này bọn họ sẽ không làm ra chuyện xấu nào đâu.” Lão Yên ngồi xuống trước, sau đó không biết vì sao lại đột nhiên bật cười.
Tôi bị tiếng cười của ông ấy làm cho khó hiểu, vừa định hỏi thì đã có rất đông người mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn bước vào, người cầm đầu là Cố Thuận Chương. Ninh Viễn đi theo sau, vẻ mặt của anh ta trông rất ngưng trọng, cũng không biết là vì chuyện lúc này hay là vì chuyện khác.
Cố Thuận Chương ở trong đám người rất được hoan nghênh, hầu như tất cả những người ông ấy gặp đều nhiệt tình chào hỏi và trò chuyện với nhau vài ba câu, nhưng khi ông ấy quay người dạo qua một vòng đến chỗ của tôi và lão Yên thì vẻ mặt tươi cười đó đã trở nên cứng đờ.
"Có chỗ nào không thích hợp không?" Cố Thuận Chương thấp giọng hỏi.
Lão Yên lắc đầu: "Không có, nếu thực sự có người dám xông vào thì hiện tại sẽ không để cho chúng ta nhìn ra sơ hở, tốt nhất là đợi sau khi chuông nhạc xuất hiện.”
"Vậy ông phải xem chừng giúp tôi, bởi vì đại hội nghe thử này tuyệt đối không thể xảy ra sơ suất!” Cố Thuận Chương xoa xoa bàn tay.
"Lão Cố, lần này tôi chỉ mang theo Trường An tới đây, nếu thật sự xảy ra chuyện thì chưa chắc có thể khống chế được, cho nên ông nhất định phải có an bài khác." Lão Yên dặn dò.
Cố Thuận Chương gật nhẹ đầu để lão Yên yên tâm, nói là mình đã liên lạc với trung đội trưởng Tiêu của cảnh sát vũ trang, cho nên về phương diện vũ lực thì không cần phải lo lắng, nhưng chuyện làm ông ấy lo sợ là những người này sẽ dùng bàng môn tà đạo khiến ông ấy khó lòng phòng bị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận