Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 177: Lễ Đưa Tang

“Cũng không thể coi là như vậy, nếu hai người không tới, một mình tôi cũng không có cách nào đưa cô Thu và Nha Tử theo được, dù sao đến sáng mai họ cũng bị trúng độc, chúng ta cứ từ từ chờ đợi thôi…”
Khó có khi Côn Bố lại giải thích nhiều như vậy, hiển nhiên anh ta cũng có chút mệt mỏi, suy yếu ngồi ở dưới mặt đất, bày ra dáng vẻ đừng hỏi thêm nữa.
“Chẳng lẽ gã thoả hiệp với anh không phải để anh đưa ra thuốc giải sao?” Tuy rằng tôi cũng muốn thức thời lắm, nhưng thực sự không kìm nổi sự tò mò trong lòng được.
Côn Bố liếc nhìn tôi một lượt, ánh mắt của anh ta như là đang nhìn một đứa ngốc vậy, chỉ nghe anh ta lạnh nhạt trả lời: “Chúng ta còn phải ở lại đây mấy ngày, tôi sẽ đưa thuốc giải ra cho họ sao? Không phải cậu cũng không chịu trả chuông trấn hồn cho tên kia à?”
Nói xong câu này, Côn Bố lập tức nhắm hai mắt lại, tuy rằng trên mặt anh ta vẫn không xuất hiện bất cứ cảm xúc nào, nhưng tôi vẫn có thể hiểu được ý của anh ta: Đừng có làm phiền tôi nữa.
Cũng may tôi và lão Yên cũng đã hiểu được gần hết câu chuyện, cho nên không tiếp tục truy hỏi nữa, chỉ kiểm tra tình hình sơ bộ của cô Thu và Nha Tử, sau khi phát hiện họ chỉ ngất đi thì càng cảm thấy kỳ lạ.
Tuy nhiên Côn Bố cũng chẳng có ý định giải thích, chúng tôi cũng chỉ đành cất sự nghi hoặc vào trong lòng.
“Chúng ta cứ nghỉ ngơi trước đi, chờ tới đêm này rồi nói.” Lão Yên cũng tìm nơi để dựa lưng vào.
Đã hai đêm liên tiếp tôi chưa được nghỉ ngơi tốt, bây giờ mọi người cùng tập trung lại một chỗ khiến tôi yên tâm hơn và thoải mái hơn nhiều. Tuy rằng trong lòng vẫn còn rất nhiều điều khó hiểu, nhưng tôi cũng không kiềm chế nổi cơn buồn ngủ, vì vậy tôi đã dựa vào cạnh lão Yên mà ngủ thiếp đi.
Loảng xoảng!
Một tiếng động lớn vang lên, tôi sợ hãi tới mức nhảy dựng: “Xảy ra chuyện gì thế?”
Côn Bố và lão Yên hiển nhiên cũng bị tiếng động lớn kia đánh thức, cả hai đều có vẻ bối rối như vừa tỉnh dậy từ cơn mơ.
Nói thật tôi cảm thấy hơi ngạc nhiên, bởi theo lý mà nói, trong hoàn cảnh xa lạ thế này chúng tôi không nên ngủ say như thế, nhưng trong dáng vẻ của ba người chúng tôi, hình như đêm qua cả ba đều ngủ say như chết, đến khi tiếng động lớn kia vang lên mới tỉnh lại…
Đúng lúc này, lại có một tiếng động lớn khác vang lên, lần này chúng tôi đã nghe rõ, đây rõ ràng là tiếng một cây to đập vào chuông đồng, nghe như tiếng chuông trong chùa vậy.
“Đi ra ngoài nhìn xem đi?” Tôi đề nghị.
Lão Yên và những người khác không phản đối, Côn Bố đóng hết cửa ra vào và cửa sổ lại, chỉ thả mấy con cổ trùng ở lại để bảo vệ xung quanh cô Thu và Nha Tử, xong xuôi anh ta mới đi theo chúng tôi ra ngoài.
Ban ngày, cảm giác ngôi làng này mang lại cho tôi khác hoàn toàn với ban đêm, ngày hôm qua, dưới ánh trăng sáng, trông ngôi làng này có vẻ rất bình yên, nhưng bây giờ, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, trông ngôi làng này sống động hơn rất nhiều.
Mọi người trong làng chắc hẳn đã ra ngoài, vì khi chúng tôi đi theo hướng tiếng chuông vang lên, chỉ thấy toàn bộ những căn nhà trong thôn đều mở cửa, tuy nhiên trong nhà lại không có người nào.
Khi đến cuối làng, chúng tôi lại đi vòng lại, cuối cùng cũng gặp được dân làng.
Hầu hết họ đều để ngực trần, chỉ có phụ nữ mới mặc đủ quần áo, thoạt nhìn giống như là những người của một bộ lạc cổ xưa nào đó.
Những dân làng này tụ tập lại một chỗ, ngẩng đầu nhìn về phía đài cao hai mét trước mặt, đứng trên đài là một ông lão khoảng bảy mươi tuổi, da bụng trùng xuống, gần như che kín cả phần đùi.
Ông ta cầm một cây gậy bằng gỗ, đập vào một chiếc chuông đồng khổng lồ cao gần bằng người ông ta, đồng thời trong miệng còn hò hét không ngừng, như là đang kể lại chuyện xưa hay hát một bài ca dao nào đó.
Hơn nữa, cứ đánh chuông được một lúc, những người đứng phía dưới sẽ cùng hoan hô một tiếng, tựa như họ đang cử hành một loại nghi thức nào đó!
Cảm xúc của người dân trong làng cũng tăng lên một cách dị thường, họ căn bản không phát hiện ra sự có mặt của ba người chúng tôi, ai nấy đều thành kính chắp tay trước ngực.
Cảm xúc của dân làng tăng vọt, căn bản không có phát hiện chúng ta đã đến, mỗi người đều thành kính chắp tay trước ngực, mỗi một khi tiếng chuông vang lên họ đều đồng thanh cất tiếng reo hò, tựa như âm thanh kia có thể xuyên qua ngôi làng, vang vọng khắp dãy núi trùng điệp.
Tiếng chuông vang lên tổng cộng bảy lần, cộng thêm hai lần chúng tôi đã nghe trước đó, tất thảy có chín lần chuông vang.
Khi tiếng chuông thứ chín vang lên, tất cả mọi người cùng quỳ xuống, ba người chúng tôi có vẻ lúng túng lạ thường. Lúc này Côn Bố đột nhiên kéo chúng tôi chậm rãi quỳ xuống, anh ta cũng tỏ vẻ thành kính mà cúi bái như tất cả người dân ở đây, ngay cả lão Yên cũng lộ dáng vẻ cung kính.
Không biết tại sao nhưng tôi vẫn quỳ xuống và cúi lạy như bọn họ. Tiếp theo tôi nghe được một bài ca dao, không phải tiếng Hán, tôi nghe mà không hiểu gì, nhưng vẫn có thể mơ hồ cảm nhận được một nỗi buồn thương từ trong bài ca dao ấy, trái ngược hoàn toàn với không khí phấn khởi của những người dân ở đây…
Bài ca dao cổ này dường như có thể lay động lòng người, tôi dần quên mất thân phận của mình mà chìm đắm vào trong đó.
“Gừ!”
Đột nhiên, dân làng cùng nhau gầm lên, kéo tôi ra khỏi cơn mê. Hoá ra bài ca dao kia đã kết thúc, sắc mặt của ông lão ngâm nga bài ca dao kia trở nên nghiêm túc, ông lão hơi khom lưng thay lời chào rồi bước xuống khỏi đài cao.
Không biết có phải do bị ảo giác hay không, mà tôi cứ cảm thấy lúc ông lão kia đi xuống có liếc nhìn qua hướng chúng tôi, cảm xúc trong mắt ông lão rất phức tạp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận