Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 492

“Mệt chết rồi.” Lão Yên trải túi ngủ ra, vừa chui vào trong vừa nói.
Dáng vẻ đó của ông ấy không phải là đang quan tâm Lưu Hàn Thu, mà là vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác, giống như là Lưu Hàn Thu mệt chết là một chuyện vô cùng vui vẻ.
Cô Thu vô cùng không hài lòng nói: “Cũng không biết đang yên đang lành tại sao cô Tứ lại bảo chúng ta dẫn theo đám người kéo chân sau này nữa.”
“Không phải là nói để giúp chúng ta giải quyết hậu quả à?” Nha Tử ở bên cạnh chêm vào một câu.
Tôi hừ một tiếng: “Anh thấy chúng ta có bao nhiêu hậu quả để bọn họ giải quyết chứ? Nếu như thật sự phải giải quyết hậu quả, vậy phải ở lại trong khách sạn nhỏ đó mới đúng.”
Cho đến khi đi vào núi Cửu Hoa tôi mới nhận ra cái gọi là giải quyết hậu quả mà cô Tứ nói chỉ là mượn cớ mà thôi, khi ở Yến Kinh nghe có vẻ giống như là chuyện rất quan trọng, nhưng đợi vào trong núi rồi tôi mới biết đây đơn thuần chỉ là lời vớ vẩn!
Chúng tôi cũng không phải là kẻ lỗ mãng, nếu không muốn làm mọi người đều biết thì chỉ cần xử lý một cách thích đáng, chuyện 303 cần phải làm thật sự là không nhiều.
Nhưng quyết định của cô Tứ, chúng tôi cũng chỉ có thể thảo luận hai câu như vậy, không ai dám nghi ngờ.
“Lão Yên, cô Tứ đâu rồi?” Nha Tử vô cùng không tinh tế hỏi một câu.
Lão Yên liếc anh ta một cái, không nói cái gì cả, chui vào trong túi ngủ rồi nhắm mắt lại, dáng vẻ đó rõ ràng là dáng vẻ các cậu có chuyện gì cũng đừng tới hỏi tôi.
Dường như bây giờ Nha Tử mới phản ứng lại, sắc mặt đột nhiên trở nên khó coi.
Tôi vỗ bả vai anh ta, nhỏ giọng nói: “Sẽ không có chuyện gì đâu, anh cho rằng cô Tứ là chúng ta chắc?”
Mặc dù nói như vậy, nhưng thật ra trong lòng tôi cũng không quá tự tin, tôi từng thấy sự lợi hại của cô Tứ, nhưng dù sao thì anh ấy cũng chỉ có một mình, có lợi hại hơn nữa cũng chỉ là thân thể máu thịt, tình huống khi đó rất kỳ lạ, không ai dám chắc chắn anh ấy nhất định không sao cả.
Nhưng mà tôi cũng không biểu hiện nỗi lo lắng của mình lên trên mặt, nên nhìn có vẻ vô cùng tự tin, cũng làm tâm trạng của Nha Tử ổn định trở lại.
Anh ta vô tư quấn túi ngủ ngáp một cái, không qua bao lâu đã ngủ rồi, ngược lại là tôi lại bị lời anh ta nói quấy nhiễu, cứ cảm thấy như sắp xảy ra chuyện gì lớn vậy!
“Ngủ đi.” Cô Thu không biết đã tới bên cạnh tôi từ lúc nào đột nhiên nói một câu, dọa cho tôi nhảy dựng lên.
Cô ấy buồn cười lắc đầu, chỉ Nha Tử trên mặt đất rồi lại chỉ tôi, tôi hiểu cô ấy đang nói tôi an ủi được người khác, kết quả mình lại ngồi đây không ngủ được, ít nhiều gì cũng có hơi buồn cười.
Tôi bất lực cào đầu, nhân tiện nằm xuống: “Chị Thu, chị có cảm thấy có chỗ nào kỳ lạ không?”
“Cậu đừng nghĩ nhiều, có nhiệm vụ nào của chúng ta mà không có chỗ kỳ lạ đâu chứ, có là rất bình thường, không có thì cậu mới cần lo lắng.” Cô Thu hơ tay bên đống lửa để sưởi ấm, thờ ơ nói.
Tôi nghĩ thấy cũng đúng, nếu như trên đường không xảy ra chút khó khăn, chút tai nạn, đợi tìm được điểm đích rồi có lẽ sẽ xảy ra chuyện lớn.
Tôi nghĩ như vậy thì cũng cảm thấy thoải mái hơn, sau đó bò vào trong túi ngủ lăn tới bên cạnh đống lửa, rồi cứ vậy ngủ luôn.
Cũng không biết đã ngủ bao lâu, tôi chỉ cảm thấy trên mặt hơi lành lạnh, cảm giác giống như có người đang cầm vũ khí lạnh như băng quơ loạn trên mặt tôi, dọa cho tôi giật mình tỉnh lại.
Nhưng mà tôi không dám mở mắt ra, bởi vì tôi còn chưa biết đối phương muốn làm cái gì, hoặc là nói đối phương là ai.
“Tôi biết cậu đã tỉnh rồi, đi theo tôi!” Giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên trên đầu tôi, làm đầu óc tôi cảm thấy hỗn loạn, tôi vội vàng mở mắt ra, chỉ nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của cô Tứ, mà thứ cô ấy đang cầm trên tay không phải là dao găm hay là vũ khí gì như trong tưởng tượng của tôi, mà là bốn ngón tay còn sắc bén hơn cả dao găm của cô Tứ.
Anh ấy thấy tôi đã tỉnh thì thu tay lại, lặng yên không một tiếng động đi về phía bụi cây bên cạnh.
Tôi không biết tại sao anh ấy lại xuất hiện ở đây, cũng không biết tại sao anh ấy chỉ tìm một mình tôi?
Nhưng chuyện này không hề gây trở ngại việc tôi tay chân lanh lẹ chui ra khỏi túi ngủ, tôi đứng dậy quấn áo khoác quân đội lên người rồi đi theo sau anh ấy.
Anh ấy cũng không đi cách đống lửa bao xa, chỉ cách khoảng chừng mấy người lão Yên tỉnh lại sẽ không lập tức nhìn thấy chúng tôi, nhưng nhìn kỹ càng cũng có thể phát hiện được vị trí.
Đây là vị trí làm tâm lý của người ta cảm thấy vô cùng an tâm, ít nhất khiến tôi thở phào nhẹ nhõm với sắp xếp như này của cô Tứ.
Gặp phải quá nhiều chuyện, người xuất hiện nửa đêm như thế này, cho dù là ai tôi cũng không thể hoàn toàn tin tưởng được, ai biết được anh ấy có phải là cô Tứ thật không hay chỉ là giả chứ, tóm lại anh ấy làm như này khiến tôi cảm thấy rất an toàn.
“Hiện tại tình hình như thế nào?” Cô Tứ mở miệng hỏi.
Tôi lắc đầu nói không có chuyện gì cả, cũng không phát hiện ra manh mối có giá trị nào, mặc dù nhìn lão Yên có vẻ đã dự liệu từ trước, nhưng thật ra chúng tôi vẫn đang đi loạn trong sự mơ hồ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận