Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 583

Lưu Hàn Thu thất vọng nhíu mày, nói: “Nếu như không có gì lạ thì có phải chúng ta nên quay trở lại mặt nước hay không?”
Tôi không dám gật bừa với ý nghĩ này của ông ta, muốn tìm được phù đồ chín tầng thì cái Phật đường ở trước mắt này chính là hy vọng duy nhất.
Đồ Tể đã gặm xong thịt bò đóng hộp của anh ta, thoả mãn ợ một cái, sau đó tiện tay ném hộp đồ hộp lên trên mặt đất, phát ra tiếng va đập thanh thúy.
Anh ta lau miệng, dương dương tự đắc nói: “Không hiểu sao ăn thịt ở chốn Phật môn thanh tịnh này, ngay cả thịt cũng thơm hơn không ít.”
Tôi không muốn lại tỏ thái độ với loại ngôn ngữ khinh nhờn Bồ Tát này thêm lần nữa, chỉ nhìn chằm chằm nơi mà hộp đồ hộp vứt xuống, tâm trạng trùng xuống từng chút một.
Không phải tôi nhạy cảm, mà là mỗi một người đều có thể nghe được tiếng động ở chỗ đó, bên dưới là đặc ruột.
Nói cách khác đây rất có thể chính là một cái Phật đường bình thường, suy đoán của chúng tôi lúc trước tất cả đều là sai lầm. Nếu như đây là phù đồ chín tầng thì bên dưới phải nên rỗng ruột mới đúng!
“Tháp Phật phần lớn là dùng cầu thang nối thông, có lẽ nơi này có cơ quan cất giấu cầu thang.” Tay Trường Không cầm quạt xếp, đặt lên trên một hàng tủ âm tường đặt kinh Phật kia gõ gõ, ý tứ không cần nói cũng biết.
Chuyện đã đến nước này, chúng tôi cũng chỉ có thể tìm xem thử, bằng không thì như công dã tràng mất.
Lưu Hàn Thu rõ ràng không có hứng thú gì với chuyện tìm kiếm cơ quan, cả quá trình ông ta đều nhìn tôi lom lom, như thể trên người tôi có thứ khiến cho ông ta cảm thấy hứng thú.
Tôi bị ông ta nhìn chằm chằm đến không nhịn được, nhưng lại không mở miệng. Ông ta đang định bí mật dò xét cái gì đó ở chỗ tôi, sao tôi không thử bí mật xem coi ông ta đang dò xét cái gì?
Vậy nên sự chú ý của ông ta ở chỗ tôi cũng là một chuyện tốt, có lẽ tôi sẽ nhìn ra được chút gì đó thông qua thái độ lén lút rình rập của ông ta.
Cái mà tôi phụ trách kiểm tra chính là vách tường bên cái sập thấp này, cần phải kiểm tra cả cái sập thấp dính liền luôn, vậy nên Đồ Tể nằm ở nơi đó đã trở thành chướng ngại vật của tôi.
Không hiểu sao, anh ta luôn ngăn cản tôi đến gần sập thấp. Tôi rơi vào đường cùng không thể làm gì khác hơn là hỏi Trường Không, hay là anh ta tự mình kiểm tra một khối này đi, ít nhất Đồ Tể sẽ không cản trở.
Trường Không liếc nhìn Đồ Tể một chút, sau đó lại phất tay ra hiệu cho anh ta tránh ra. Mặc dù Đồ Tể không tình nguyện nhưng vẫn dịch chuyển thân thể nhường ra một cái khoảng trống.
Nhưng mà theo như tôi thấy, anh ta vẫn đang canh chừng sập thấp, dường như rất sợ tôi phát hiện ra cái gì đó.
Tôi liên tưởng đến trước đó anh ta là người đầu tiên xông tới cái sập thấp này, trong lòng không khỏi nghi ngờ.
Lẽ nào anh ta đã có phát hiện gì nên mới cố ý làm ra vẻ như thế, chính là để cho tôi không phát hiện ra chăng?
Nhưng nếu là như vậy thì cách làm thông minh một chút nên là vào lúc tôi tới sẽ tránh ra ngay, không nên làm ra vẻ giấu đầu lòi đuôi dạng này.
Tôi nghi ngờ quan sát hai mắt anh ta, anh ta lại dang tay ra hiệu rằng anh ta chỉ đơn giản là muốn nghỉ ngơi ở đây mà thôi, tôi kiểm tra sẽ cản trở việc nghỉ ngơi của anh ta.
Sẽ có người bôn ba ngàn dặm từ Yến Kinh đi tới núi Cửu Hoa chỉ để nghỉ ngơi thôi sao?
Anh ta thật sự cho rằng não tôi bị bệnh đấy à?
Tôi còn chưa kịp nói ra cái nghi vấn này thì Trường Không đã dẫn đầu mở miệng.
Anh ta cười híp mắt nói:
“Đồ Tể, anh phải kiềm cái tính này của mình lại mới phải, sao ngay cả một chút chuyện chính cũng không muốn làm thế hả?”
“Phó chủ nhiệm, anh cũng biết tính cách của tôi rồi mà, xin hãy tha cho tôi đi.” Đồ Tể giống như chơi xấu thoáng cái nằm thẳng cẳng lên trên sập thấp, còn lẩm bẩm tôi quấy rầy việc nghỉ ngơi của anh ta.
Tôi cũng không lên tiếng, mà là mặt không biến sắc suy nghĩ về cuộc đối thoại của Trường Không và anh ta mới vừa rồi một phen, nhất thời không đoán ra được có phải là bọn họ cố ý hay không.
Nhưng tôi cũng chỉ suy nghĩ mấy giây đồng rồi rồi từ bỏ. Dù sao với tôi mà nói, bây giờ quan trọng nhất chính là tìm ra cầu thang!
Tôi ngồi quỳ ở trên sập thấp, Đồ Tể thì nằm ở ngay bên cạnh tôi.
Thỉnh thoảng anh ta còn liếc hai mắt sang theo dõi tôi, cùng với tầm mắt của Lưu Hàn Thu tụ lại cùng nhau nhìn vào, khiến cho tôi cảm giác hơi rùng mình.
Tôi luôn cảm thấy hai người này đều có mục đích gì đó, nhưng mục đích lại không hoàn toàn giống nhau. Bởi vì ánh mắt của hai người họ nhìn tôi hoàn toàn khác biệt.
Dáng vẻ của Lưu Hàn Thu cho thấy là một lòng muốn có được cái gì đó từ chỗ của tôi. Còn ánh mắt của Đồ Tể thì lại phức tạp hơn nhiều, như là đang muốn cảnh cáo tôi cái gì đó, nhưng không tiện nói ra miệng.
“Chủ nhiệm Lưu, ông nhìn tôi chằm chằm như thế, không sợ vợ ghen sao?” Tôi vừa quỳ gối lên trên sập thấp gõ gõ đập đập vào vách tường vừa trêu chọc hỏi.
Lưu Hàn Thu hừ một tiếng:
“Tên nhóc cậu đây không phải não bị hư rồi đó chứ?”
“Hư hay không hư bộ ông không biết sao?” Tôi cười lạnh một tiếng: “Nếu như ông còn nhìn tôi lom lom như vậy nữa, tôi có thể nghi là ông nhìn trúng tôi đó.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận