Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 499

Tưởng tượng đến đêm qua chúng tôi ngủ trên đống xương trắng này, tôi cảm thấy lông tơ trên người dựng ngược hết cả lên, cái lạnh theo lỗ chân lông xuyên vào cơ thể, tứ chi và xương cốt tôi đều ớn lạnh.
“Mộ tập thể…” Lão Yên gằn từng chữ một: “Không nghĩ tới nơi này ấy vậy mà có một ngôi mộ tập thể.”
Nói xong, ông ấy quay đầu nhìn về phía cô Thu, có chút không chắc chắn mà hỏi cô ấy, có thể biết những người này bị chôn ở đây từ khi nào hay không?
Cô Thu tiến lên, quan sát một chút: “Những thi thể này chỉ còn lại xương trắng, với kỹ năng của tôi thì không thể phán đoán được.
“Họ đã chết được ít nhất 10 năm rồi.” Dạ Tinh vẫn luôn không buồn hé răng nửa lời đột nhiên lên tiếng, đôi mắt ẩn sâu bên dưới mái tóc đen nhánh trông thật đáng sợ, tựa hồ không phải anh ta đang nhìn những bộ xương trắng này, mà nhìn xuyên qua xương cốt để thấy được dáng vẻ họ khi còn sống.
Tôi nuốt khan, không dám tiếp lời, chỉ cảm thấy Dạ Tinh này mới là người đáng sợ nhất.
Bởi vì anh ta rất ít nói, cho nên chúng tôi gần như đều phớt lờ anh ta, mà luôn đề phòng những người khác.
Nhưng nhìn thấy anh ta trong trạng thái này, tôi bỗng chợt nhận ra rằng một người cái gì cũng biết một chút mà lại nói mình không có sở trường đặt biệt gì, người đó mới là người tinh thông mọi thứ.
Người như vậy mà vẫn luôn ẩn núp phía sau, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, nhất định là có mưu đồ gì đó!
“10 năm ư?” Lão Yên hét lên một câu: “Núi Cửu Hoa từ xưa tới này đều có không ít du khách ghé thăm, tuy nơi này là núi sâu nhưng cũng chẳng phải vùng hoang dã, sao lại xuất hiện một ngôi mộ tập thể ở chỗ này được chứ?”
Không ai đáp lại câu hỏi của ông ấy, bởi không ai biết được tại sao.
“Đào lên hết đi.” Lão Yên cũng biết câu hỏi của mình rất quái lạ, bèn trực tiếp đổi chủ đề, ông ấy vung tay lên rồi nói.
Ngoại trừ tôi và Đồ Tể, tất cả mọi người đều bắt đầu đào bới, mọi người đều biết ngôi mộ tập thể này rất quan trọng, cho nên lúc này họ đã bỏ qua tất cả khúc mắc trước đó để cùng nhau làm việc.
Khi họ khai quật được toàn bộ ngôi mộ tập thể thì đã là buổi chiều, nhìn vào ngôi mộ tập thể rộng chừng 20 mét vuông, trong lòng chúng tôi ai cũng cảm thấy rất nặng nề.
Bên trong ngôi mộ tập thể này đều là xương trắng, nhiều bộ xương đã vỡ vụn tới nỗi không thể phân biệt được nó thuộc bộ phận nào, chỉ còn những cái đầu lâu là vẫn tồn tại một cách ngoan cường.
Chúng tôi đếm thử, tổng cộng có 98 bộ xương, cộng thêm một bộ bị nổ tung trước đó, tổng cộng có 99 bộ.
“Phật giáo rất chú trọng về con số 99 này, đây là…” Đầu óc Nha Tử nhanh chóng xoay chuyển, anh ta lập tức chĩa mũi giáo về Địa Tạng Vương Bồ Tát.
Lão Yên thẳng tay vỗ một cái vào đầu anh ta: “Không được nói lung tung, Phật giáo cũng nhấn mạnh không được sát sinh đấy!”
Nha Tử bị mắng không còn gì để nói, nhưng anh ta vẫn chưa chịu bỏ cuộc, nói đây là núi Cửu Hoa, lại vừa khéo tìm được đúng 99 bộ hài cốt, làm sao người ta lại không thấy nghi ngờ được cơ chứ?
Mặc dù lời nói của anh ta không hề có chứng cứ gì, nhưng chúng tôi nghe xong cũng không khỏi cảm thấy có chút hoài nghi.
Chỉ là lão Yên vẫn không chịu tin, chỉ nói núi Cửu Hoa chính là thánh địa của Phật giáo, sao lại có một ngôi mộ tập thể kỳ quái như vậy được, nhất định nó không có liên quan gì đến Phật giáo, mà có người đang cố bôi nhọ danh nghĩa nhà Phật mà thôi.
“Lão Yên nói không sao, nhưng ai lại dám lợi dụng danh tiếng nhà Phật mà dựng nên một ngôi mộ tập thể ở đây chứ? Những thứ bên trong không đáng để xem xét kỹ lưỡng sao?” Nha Tử nắm được sơ hở trong lời của lão Yên, anh ta hào hứng nói.
Lão Yên nghe anh ta nói như vậy thì ngẩn người ra, sau đó ông ấy lập tức ngồi xổm xuống, vươn tay nhặt một cái đầu lâu lên, dùng ánh mắt sắc bén nghiên cứu.
Một lúc sau ông ấy mới nói: “Không, không, không, Dạ Tinh nói những bộ xương này đã có từ mười năm trước, đó là thời kỳ nào mọi người còn không rõ không?”
Ông ấy không nói rõ ra, nhưng chúng tôi đều biết, mười năm trước vừa hay là thời kỳ đại vận động, cả nước rơi vào cảnh suy thoái, người ta chỉ lo quét tuyết trước cửa nhà mình, đâu ai rảnh rỗi mà quan tâm đến sương giá trên ngói nhà người khác.
Trong thời kỳ đó người ta chết vì biết bao nhiêu nguyên do, nhưng đó cũng chỉ là chuyện bình thường, cho nên ngôi mộ tập thể này cũng có thể có từ thời kỳ đó.
“Không phải.” Âm thanh phản bác vang lên, tôi kinh ngạc phát hiện ra người vừa phản bác lại lời của lão Yên ấy thế mà lại chính là Dạ Tinh.
Dạ Tinh mặt không biểu tình đi về phía trước, lắc đầu nói: “Tôi nói là ít nhất 10 năm trước, nhưng không phải tất cả hài cốt ở đây đều có từ 10 năm trước.”
“Cậu có ý gì?” Lão Yên hỏi.
Dạ Tinh ngồi xổm trên mặt đất, cầm một mảnh xương trắng, trầm giọng như đang tự nói với chính mình: “Lớp xương trắng bên trên đúng là có từ 10 năm trước, nhưng còn những lớp bên dưới thì sao? 99 bộ xương không phải là số lượng nhỏ đâu, không thể nào cùng gom được hết trong một khoảng thời gian ngắn, cho nên…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận