Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 681

Lão Yên vỗ vai tôi:
“Có một số việc phải luôn có người làm. Đi thôi, xem xem thứ bọn họ đưa tới là gì."
Trên bàn bày ra mấy đĩa hải sản thơm ngon hấp dẫn, điều này thực sự hấp dẫn đối với những người ở Yến Kinh quanh năm như chúng tôi.
Yến Kinh tuy cách biển không xa nhưng nguồn cung của những món hải sản này lại không đủ. Càng đừng nói chúng tôi cứ cách hai ba ngày lại lao đầu vào lăng mộ, có thể ăn thức ăn mới mẻ đã là tốt lắm rồi.
“Con cua to mọng này đang sôi sùng sục…”
Nha Tử kêu lên như đang nhìn một món đồ tinh xảo nào đó.
Lão Yên cười ha hả nói:
“Đồ đúng là rất tốt, chỉ sợ người đưa tới không phải người tốt.”
“Hả?” Tôi kỳ quái hỏi:
“Chẳng lẽ có độc?”
Câu hỏi này ngay lập tức bị Côn Bố phản đối. Anh ta đã nếm thử, tất cả hải sản đều ổn.
“Không có độc không đồng nghĩa là thứ tốt." Lão Yên lắc đầu, ra vẻ khó đoán mà cười cười.
Nha Tử vội vã ăn. Anh ta đã cầm lên một con cua, gỡ chân nó ra và bỏ vào miệng cắn. Còn lẩm bẩm nói không có độc thì cứ thưởng thụ thôi.
Lão Yên cũng không ngăn cản mà chỉ bảo chúng tôi ăn ít một chút.
Nhìn thấy thái độ kỳ lạ của lão Yên, tôi không dám ăn nhiều, chỉ ăn một con cua và một con ốc vòi voi rồi dừng lại, Nha Tử lại không để tâm đến lời nói của lão Yên. Tất nhiên, đây cũng không thể trách anh ta. Anh ta luôn là một tên ham ăn, gặp được món ngon sao có thể không ăn được?
Đến đêm, anh ta liền không ổn cho lắm, nhiều lần ôm bụng chạy vào nhà vệ sinh đến hoàn toàn kiệt sức.
"Trường An, tại sao tôi luôn là người chịu khổ vậy?" Anh ta từ trong toilet đi ra, cầm lấy ly nước trong tay tôi uống mấy ngụm rồi mếu máo nói.
Tôi vỗ rớt cái tay đang nắm cánh tay mình của anh ta, tức giận nói: “Anh tự làm tự chịu, trách ai được?”
Sắc mặt anh ta càng trở nên mếu máo hơn, cuối cùng thở ngắn than dài trở về phòng.
Tôi đứng trong sân nhìn trời, càng nhìn sắc mặt càng tối, cuối cùng vội vàng trở về phòng.
Chủ cung tối tăm, sợ là sẽ có chuyện xảy ra!
Ngày hôm sau trời mưa, không có người đàn ông nào trong thôn Phong Thu ra biển, nhưng cả làng lại trở nên náo nhiệt hơn.
Không ít đứa trẻ đang dạo bước trong cơn mưa nhỏ, tiếng cười như chuông bạc vọng vào nhà, cuốn đi sự mệt mỏi của tôi sau một đêm mất ngủ.
Tôi nhìn chằm chằm vào bọn chúng, trong đó có hai đứa trẻ đang đùa giỡn với nhau, một mảnh quần áo của bọn chúng bị hất tung lên.
"Lão Yên, tôi ra ngoài một lát."
Tôi giấu một con dao găm ở thắt lưng và nhanh chóng bước ra khỏi phòng, thời tiết không tốt, là thời cơ để làm chuyện gì đó.
Nhưng vừa đi ra ngoài đã có một cái đuôi bám theo tôi, chính là Tiểu Ngũ.
Tôi không để tâm đến anh ta mà chạy chậm ra bờ biển, chỉ thấy nước biển đen kịt như đầu của một con quái vật khổng lồ.
Mà tôi lại từ từ bước về phía đầu con quái vật ...
Nước mưa rơi trên mặt biển không tạo nên gợn sóng nào, nhưng lại khiến lòng người hoảng sợ.
Tôi bước từng bước một xuống nước, trong đầu tràn ngập hình ảnh vừa nhìn thấy vài đứa trẻ đang chơi đùa với nhau, vô tình để lộ phần eo, nơi đó chợt lộ ra một mảng lớn vảy cá rậm rạp.
Nó gần giống như những vảy cá trên tay tôi hồi đó.
Chẳng lẽ ở đây cũng có cương thi nước?
Nỗi sợ hãi hơn mười năm trước trong phút chốc đã kéo đến hiện tại. Mặc dù với bản lĩnh hiện tại của tôi, chưa chắc tôi không thể đánh ngang tay với cương thi nước, nhưng nỗi sợ hãi được hình thành từ khi còn nhỏ không dễ dàng biến mất như vậy.
Tôi đứng giữa biển, nhìn làn nước đen kịt, trong lúc nhất thời cảm thấy lồng ngực như thắt lại.
“Cậu, cậu định làm gì vậy?"
Hành động của tôi khiến Tiểu Ngũ sợ hãi, anh ta do dự bước tới kéo tôi lại, sắc mặt không tốt lắm.
Tôi cười ha hả, nói: “Không có gì. Mẫu của nước biển lúc mưa không giống, tôi chỉ muốn lấy một ít mang về thôi.”
Anh ta nửa tin nửa không tin buông tôi ra, tôi mỉm cười với anh ta rồi bất ngờ lao xuống biển.
Đây là khu vực ngoài khơi, người của thôn Phong Thu dựa vào khu vực này để kiếm sống nên chắc nguy hiểm sẽ không cao, đây là suy nghĩ của tôi trước khi xuống nước. Nhưng sau khi nước biển ngập tới đầu, tôi mới nhận ra mình đã đánh giá thấp nơi này!
Dưới biển rất yên tĩnh, dường như không hề bị ảnh hưởng bởi nước mưa. Nhưng xung quanh vẫn tối đen như cũ, dù tôi có miễn cưỡng mở mắt ra cũng không thể nhìn thấy gì cả.
Tôi có chút nóng nảy, tôi không thể lặn dưới biển quá lâu, dù sao thì Tiểu Ngũ vẫn còn canh giữ ở đây.
Nó đâu rồi?
Tôi cố gắng bơi một đoạn, muốn bắt từng con cá bơi ngang qua, nhưng vừa bắt được tôi đã biết vảy cá không đúng lắm.
Vảy cá trên eo đứa trẻ không nhỏ, ít nhất cũng phải năm sáu centimet, tức là con cá cũng không nhỏ.
Con cá không nhỏ … Nhất thời tôi liền ngây người, nếu không phải đang ở dưới biển thì tôi đã cười thành tiếng rồi. Những năm gần đây khi gặp phải chuyện gì đó liên quan đến cương thi nước tôi đều sẽ mất bình tĩnh. Hơn nữa, cái chết của chú Lý gần như đã trở thành điều cấm kỵ của tôi.
Nếu đúng như tôi nghĩ, vảy cá được lấy từ một con cá, vậy thì con cá đó chắc chắn không ở vùng biển nông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận