Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 483

Ai biết lão Yên lại hừ lạnh một tiếng, nói nếu ông ta có thể bị dọa ngốc thì chức chủ nhiệm 303 đã làm uổng phí rồi.
Lão Yên vừa nói như vậy tôi mới đột nhiên tỉnh ngộ, không nói tới việc rốt cuộc Lưu Hàn Thu là người như thế nào, có thể ngồi trên vị trí chủ nhiệm 303 này lâu như vậy, còn ép hai thầy trò lão Yên tới đường cùng bậc này, thì dù sao cũng không nên có dáng vẻ hèn nhát như bây giờ.
“Tên Lưu trọc, ông đây nói cho ông biết, đừng có mà làm bộ làm tịch nữa, nếu như ông muốn giả bộ thì ông đây không ngại đánh ông thành tên ngốc thật sự đâu.” Lão Yên vung một nắm đấm về phía Lưu Hàn Thu, hung dữ nói.
Tôi để ý thấy ánh mắt Lưu Hàn Thu hơi lóe lên, sau đó lại trở về dáng vẻ hèn nhát: “Thật, thật sự có quỷ.”
Bịch!
Lão Yên không nói hai lời, đấm thẳng vào ông ta, những người khác của 303 cho dù là đang giả bộ hay là không thì đều đang ở trạng thái cực kỳ sợ hãi, hoàn toàn không kịp bảo vệ Lưu Hàn Thu.
Mà hiển nhiên một đấm này vẫn chưa thể làm lão Yên nguôi giận, ông ấy nắm chặt nắm đấm rồi trực tiếp đè lên trên người Lưu Hàn Thu, nện xuống hết đấm này tới đấm khác.
“Lão Yên!”
Mắt thấy sắc mặt của Lưu Hàn Thu càng ngày càng trắng bệch, cuối cùng cô Tứ cũng lên tiếng, anh ấy lắc đầu với lão Yên, lúc này người sau mới khôi phục lại lý trí, thu nắm đấm lại rồi hừ một tiếng: “Tên Lưu trọc, ông cũng nói mấy người 701 chúng tôi đều là đám thô bạo, tốt nhất là ông chú ý một chút cho ông đây.”
“A.” Lưu Hàn Thu gian nan bò dậy, a một tiếng không rõ hàm ý.
Lúc lão Yên lại sắp không nhịn được mà đi qua đánh ông ta, ông ta mới nói chậm như rùa: “Tốt nhất mấy người mau chóng tìm được người tên gì gì nhỉ, Côn Bố? của mấy người đi. Nếu không, để muộn hơn thì tôi sợ thứ tìm thấy chỉ có một đống xương vụn mà thôi, không, có lẽ ngay cả mảnh xương vụn cũng không còn.”
Lão Yên phải cố gắng nhịn lại lắm thì lúc này mới không vung nắm đấm lên người Lưu Hàn Thu một lần nữa, mà hít thở sâu mấy hơi để làm mình bình tĩnh trở lại, sau đó bắt đầu quan sát nơi có mấy mét vuông này: “Nhất định là Côn Bố đang ở đây, Trường An, Nha Tử, các cậu đều đi tìm thử!”
“Lão Yên, tại sao ông không sắp xếp nhiệm vụ cho tôi?” Cô Thu không vui nói.
Lão Yên nhìn cô ấy một cái, nói: “Tôi sợ cô vừa ra tay thì không qua bao lâu ngôi miếu này cũng sẽ sụp mất...”
Cô Thu nhún vai, cũng không thèm để ý lời lão Yên nói, mà cùng chúng tôi đi xem xét ở xung quanh.
Qua khoảng chừng mười phút, Nha Tử mặt ủ mày chau nói: “Hình như không có bất kỳ dấu vết của cơ quan nào, một nơi chỉ to có thế này cũng không thể nào giấu người được, lão Yên, có phải là chúng ta đã lầm rồi không?”
“Ý của cậu là cô Tứ đã nhầm?” Lão Yên đang kiểm tra một bức tường không có cái gì cả, nói mà chẳng quay đầu lại.
Dọa cho Nha Tử liên tục lắc đầu nói không phải là vậy, mình chỉ nói thế mà thôi.
“Cô Tứ đâu?” Lời của lão Yên lại làm tôi nghĩ tới gì đó, từ sau khi xuống đây trừ lần ngăn lão Yên ra thì cô Tứ chưa nói thêm gì cả.
Bởi vì anh ta vốn là người yên tĩnh nên chúng tôi cũng không chú ý tới, nhưng vừa rồi tôi nhìn qua nhìn lại thì phát hiện không biết từ lúc nào đã không thấy cô Tứ nữa!
Sắc mặt lão Yên bỗng nhiên thay đổi: “Tất cả tới bên cạnh tôi, mau!”
Chúng tôi không ai dám chậm trễ, tất cả đều chạy tới bên cạnh lão Yên đứng yên, còn mấy người Lưu Hàn Thu đương nhiên là không tin tưởng chúng tôi, vẫn còn ngồi lại ở chỗ cũ của bọn họ.
“Làm sao vậy?” Cô Thu cảnh giác nhìn xung quanh, phi đao ở trong tay đã ở trạng thái đợi dùng.
Thị lực của lão Yên giống như chim ưng, ông ấy nghiên cứu chỗ không lớn này một lần: “Không biết, nhưng tình hình rất không bình thường, cho dù cô Tứ có lợi hại hơn đi nữa, thì nếu ngài ấy có rời khỏi chỗ này thì cũng không thể nào làm chúng ta không nhận ra chút nào được, trọng điểm là ngài ấy không cần thiết làm như vậy, hiểu không? Ngài ấy không cần phải để chúng ta đều không biết ngài ấy đã rời đi.”
“Cô Tứ là đột nhiên biến mất...” Lão Yên thở ra một hơi.
Nói ở nơi chỉ to như thế này, cô Tứ đột nhiên biến mất, vậy mà chúng tôi không ai nhận ra được, như vậy chứng minh cái gì, chứng minh nơi này không hề đơn giản như chúng tôi tưởng tượng, rất có khả năng là đang ẩn giấu nguy hiểm.
Chúng tôi căng chặt thần kinh, nhưng Lưu Hàn Thu lại đột nhiên cười to hai tiếng: “Lão Yên ơi lão Yên, uổng cho ông là cao thủ trộm mộ, vậy mà ngay cả chút kỹ xảo này cũng không nhìn ra sao?”
Lão Yên hoàn toàn không thèm phản ứng lại ông ta, rõ ràng Lưu Hàn Thu biết gì đó, nhưng ông ta lại cứ không nói, giống như là nhìn chúng tôi sốt ruột thì ông ta có thể tìm được niềm vui vậy.
Chẳng trách lão Yên sẽ không nhịn được mà ra tay với ông ta, người như này đúng là làm người ta khó chịu.
“Nha Tử, cẩn nhận một chút.” Lão Yên nhíu chặt mày.
Nha Tử biết lão Yên đã bị Lưu Hàn Thu kích thích, thế là nghiêm túc gật đầu nói: “Lão Yên, ông yên tâm đi.”
Sau đó anh ta cũng không nói gì nữa, ánh mắt ẩn giấu sau kính đen xuyên thấu qua mắt kính, đặt cả căn phòng dưới mặt đất này vào trong mắt, qua một lúc lâu sau anh ta đột nhiên đi tới trước mặt mấy người Lưu Hàn Thu, bình tĩnh nhìn bọn họ không nói lời nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận