Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 353

Dược Quán Tử nhìn dáng vẻ tò mò của tôi thì không khỏi vừa nghiên cứu thuốc giải vừa nói: “Đợi ra khỏi mộ rồi thì cho cậu xem thử, coi như là thù lao lấy cậu làm thí nghiệm.”
Tôi gật đầu lia lịa, phấn khởi muốn nói cái gì đó, nhưng Dược Quán Tử đã ra dấu tay bảo tôi đừng có lên tiếng, thế là tôi lập tức kìm nén lời muốn nói lại.
Mà lúc này, mấy người Lão Yên bên kia cũng đã động đậy, dường như hai con cương thi kia cũng nhìn ra chúng tôi sợ khí mà bọn nó thổi ra, thế là không ngừng hà hơi ra bên ngoài, cũng không lại gần chúng tôi, mắt thấy nồng độ của khí độc trong không khí càng ngày càng cao, đội trưởng Bạch và Lão Yên đồng thời ra tay.
Bọn họ thắt nút mảnh khăn ở sau đầu, một người cầm súng, người còn lại cầm ngân châm đánh bọc sườn từ hai bên trái phải của cương thi.
Hiển nhiên con cương thi lớn cũng nhận ra được nguy hiểm, nó ôm lấy cương thi con rời khỏi chỗ cây nến, nhìn dáng vẻ đó hẳn là đang muốn lui lại vào trong quan tài.
Mấy người lão Yên cũng không phải là muốn bắt chúng nó lại, với tình hình bây giờ thì hai con cương thì này đừng nhả khí độc ra nữa là được.
Trong lúc hai bên giằng co, Dược Quán Tử đã dùng kính hiển vi quan sát xong, sau đó thì nhét cho tôi một viên thuốc màu đen xì: “Thuốc giải độc cơ bản nhất, không có tác dụng gì lớn với loại độc này, nhưng ít nhiều gì cũng có thể trì hoãn được một thời gian, cậu ăn trước đi để áp chế một chút.”
Lồng ngực tôi ngột ngạt, đã có hơi khó chịu, không đợi ông ấy nói xong tôi đã trực tiếp nhét thuốc vào trong miệng, sau khi hơi thuyên giảm một chút tôi mới chú ý tới tình hình bên kia của mấy người lão Yên.
Hai con cương thi này không ngốc, nhìn thấy mấy người lão Yên không tấn công chính diện bọn nó thì biết được là chúng tôi đang kéo dài thời gian, thế là nó muốn đột phá phòng tuyến của lão Yên và đội trưởng Bạch, trực tiếp tấn công Dược Quán Tử!
Ai cũng biết bây giờ Dược Quán Tử chính là cọng rơm cứu mạng của chúng tôi, mặc dù sắc mặt của Nha Tử và Thương Thần đã có hơi khó coi, nhưng vẫn nâng súng lên xông qua, nhưng không biết có phải do khí độc quá nồng hay không mà nhiều người như vậy cũng không ngăn cản được hai con cương thi này, mắt thấy bọn nó đã sắp tới, tôi trực tiếp chắn ở phía trước Dược Quán Tử, định thay ông ấy ngăn lại lần tấn công này.
Nhưng không đợi cương thi đi tới, Nha Tử đã tháo kính mắt xuống một lần nữa.
Mặc dù giáo sư Hứa và lão Yên không muốn, nhưng lúc này cũng không có cách nào ngăn cản, bởi vì nếu như anh ta không ra tay, một khi Dược Quán Tử xảy ra chuyện, chúng tôi đều sẽ không thoát được!
Sau khi Nha Tử tháo mắt kính xuống, dường như ảnh hưởng của khí độc với anh ta cũng nhẹ hơn một ít, lần này thứ anh ta lấy ra không phải là bút dao kim cương, mà là một đồng tiền đồng màu đen có khắc hoa văn kỳ lạ.
“Đừng!” Lão Yên chỉ kịp hô lên một chữ thì Nha Tử đã tới gần hai con cương thi kia, anh ta duỗi tay ra dán đồng tiền đồng này lên trán con cương thi nhỏ, đồng thời dùng hai ngón tay ấn giữ, mặc cho con cương thi lớn gần như đã bẻ cánh tay của mình tới biến dạng, anh ta cũng không buông ra.
Mắt giáo sư Hứa đột nhiên đỏ lên, quay đầu đi không nhìn Nha Tử nữa. Lão Yên lại mang vẻ mặt lo lắng nhìn đôi thầy trò này, sau đó thu ánh mắt lại, cùng đội trưởng Bạch một trước một sau xông về phía con cương thi lớn.
Ngân châm của đội trưởng Bạch nhanh chóng được phi ra, phong bế mệnh môn của cương thi lớn, lão Yên ở phía sau bà ấy lấy ra một lá bùa, cắn rách ngón tay giữa rồi dùng máu vẽ qua loa lên trên tờ giấy bùa, sau đó thì trực tiếp dán lên trán của con cương thi lớn.
Động tác của cương thi lớn cứng đờ lại, móng vuốt đang vặn cánh tay của Nha Tử cũng buông lỏng ra, Nha Tử thuận lợi khảm đồng tiền đồng đó lên trán của cương thi con, chỉ thấy cương thi con rít lên mấy tiếng, sau đó vậy mà trực tiếp hóa thành một bãi nước đen.
Mà tôi còn chưa kịp vui mừng, đã nhìn thấy Nha Tử liên tục lùi về sau mấy bước, phun ra mấy ngụm máu, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, sau đó thì cứ thế mà trực tiếp hôn mê.
“Gào!”
Cương thi lớn thấy cương thi con biến mất thì vùng vẫy muốn đột phá khỏi vòng vây, nhưng mà lão Yên lại đột nhiên ra tay, ông ấy trực tiếp rút dao găm ra đâm thẳng vào ngực mình, rồi dùng máu trong ngực nhanh chóng vẽ mấy đường hoa văn phức tạp lên trên đầu con cương thi lớn.
Thân thể vừa rồi còn muốn vùng vẫy của cương thi lớn lại lần nữa trở nên cứng nhắc, sau đó Lão Yên lấy từ trong ngực ra một sợi dây thừng màu đen, trói cứng nó lại, rồi trực tiếp ấn vào trong quan tài đen.
Giáo sư Hứa kéo lấy Dược Quán Tử: “Mau, xem cho Nha Tử!”
Dược Quán Tử đang vùi đầu vào một đống chai chai lọ lọ, nghe thấy câu này, ông ấy cũng chẳng ngẩng đầu lên mà lựa từ trong đó ra một cái lọ đưa cho giáo sư Hứa: “Cho cậu ta chống đỡ trước đã, thuốc giải quan trọng hơn.”
Giáo sư Hứa đỏ mắt, dáng vẻ đó hiển nhiên là muốn bảo Dược Quán Tử đi chữa trị cho Nha Tử trước, nhưng mà ông ấy cũng biết nặng nhẹ, cuối cùng chỉ đành cầm lấy chiếc bình đó, cứng rắn rót thuốc dạng lỏng bên trong đó vào miệng của Nha Tử.
Sau khi rót thuốc xong, sắc mặt của Nha Tử hơi hồng lại một chút, nhưng vẫn còn hôn mê, giáo sư Hứa gọi anh ta mấy tiếng, anh ta không có chút phản ứng nào, giống như là đang nằm ngủ vậy.
Giáo sư Hứa lo lắng tới quay vòng vòng, nhưng Dược Quán Tử đã không rảnh quan tâm ông ấy nữa, một lòng chỉ muốn nhanh chóng nghiên cứu ra được thuốc giải!
Tôi cảm thấy hi vọng rất mong manh, không nói tới nghiên cứu thuốc giải phải cần có thời gian, chỉ nói tới điều kiện bây giờ cũng đã không cho phép. Dẫu sao thuốc men Dược Quán Tử mang theo khi đi cũng không nhiều, lỡ đâu không có vật liệu cần thiết của thuốc giải, thì cho dù ông ấy có là thần y thì cũng phải bó tay!
Bạn cần đăng nhập để bình luận