Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 689

Giờ thì hay rồi, cả thôn đều cảnh giác, các cậu còn không chịu dừng lại, còn muốn đến gây rối ở đám tang nữa sao?”
“Thầy Bạch, Nha Tử có thể đã bị bọn họ bắt vào trong quan tài rồi!” Tôi nhịn không được nói một câu.
Đội trưởng Bạch ngước mắt nhìn tôi sau đó châm chọc nói: “Rốt cuộc các cậu cũng là người từng trải, người ở nơi này dù nhanh nhẹn cứng rắn đến đâu còn có thể ở dưới mí mắt giết người diệt khẩu? Cũng không ngẫm lại các cậu là dùng thân phận gì để tiến vào! Không phải bất đắc dĩ thì ai mà muốn trở mặt trước chứ.”
Cho nên ý của đội trưởng Bạch, trong đó không phải là Nha Tử?
Tôi ngẫm nghĩ mấy lời này trong lòng, nhưng vẫn còn hoài nghi, bởi vì kích thước và trọng lượng của cỗ quan tài kia quả thật không đúng.
“Nha Tử không có việc gì, coi như cậu ta không đối phó được với mấy ngư dân đó, chẳng lẽ không thể trốn thoát được sao?”
Chúng tôi nhìn nhau, không ai phản bác được, không phải chúng tôi không biết đó cũng là một loại khả năng, nhưng nếu lỡ như thì sao?
Chẳng ai dám lấy tính mạng của Nha Tử ra đùa giỡn.
“Lạch cạch!”
Chúng tôi vừa được giáo huấn xong thì một người từ ngoài cửa lăn mạnh vào, khắp người đầy bùn đất dường như không thể nhận dạng được, nhưng chiếc kính râm treo trên sống mũi đã cho thấy thân phận của anh ta.
“Nha Tử?” Tôi gần như nhảy dựng lên.
Nha Tử lại không để ý đến tôi, mà là bò lên phía trước vài bước, phong độ thường ngày hoàn toàn biến mất, túm lấy áo đội trưởng Bạch: “Thầy Bạch, ngài, có phải ngài đã từng tới làng chài này rồi đúng không?”
Lời nói của Nha Tử khiến chúng tôi sững sờ, nhưng đội trưởng Bạch lại ngồi ở đó, không có bởi vì những lời này mà có chút biến hóa nào, chỉ thản nhiên nói: “Cậu đã đi đâu vậy? Không biết tất cả mọi người đều lo lắng cho cậu sao?”
“Tôi đi đâu ngài không cần biết, chỉ cần nói cho tôi biết một chuyện, có phải ngài đã từng tới làng chài này rồi đúng không?” Giọng điệu Nha Tử mang theo ý muốn ép hỏi.
Nha Tử tấn công quá nhanh đến nỗi chúng tôi còn chưa kịp phản ứng, bầu không khí xung quanh liền đông cứng.
Đội trưởng Bạch ngồi ở đó, thật lâu sau mới ngẩng đầu liếc mắt nhìn Nha Tử một cái, lại không hề trả lời câu nào mà chậm rãi trở về phòng.
“Thầy Bạch, ngài muốn theo tới đây, có phải bởi vì...” Nha Tử vội vàng đứng lên, hướng về phía bóng lưng đội trưởng Bạch rống to.
Bóng lưng của đội trưởng Bạch vẫn trầm mặc như cũ, lập tức đóng sầm cửa phòng lại.
Lão Yên rốt cuộc cũng kịp phản ứng, túm lấy cổ áo Nha Tử, lớn tiếng chất vấn: “Tên nhóc nhà cậu không muốn sống nữa sao?”
Ngay cả giáo sư Hứa cũng cho rằng Nha Tử đã đi quá xa.
Nhưng Nha Tử chỉ hất tay lão Yên ra, không nói một lời liền trở về phòng, cũng không quan tâm bùn đất đầy người.
Chúng tôi ở lại nhìn nhau, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Giáo sư Hứa lo lắng bảo tôi đi xem Nha Tử, tôi vừa vào cửa liền thấy Nha Tử đang rúc ở trong góc, cả người cuộn tròn.
“Nha Tử... ”.
“Đi ra ngoài!”
Tôi mới vừa mở miệng, cậu ta liền quát lên.
Tôi cố gắng muốn nói chuyện nhưng Nha Tử lại bày ra bộ dạng người lạ chớ gần, trên người truyền ra khí tức lạnh lẽo.
Tôi đành phải rời khỏi phòng, lắc đầu với mấy người giáo sư Hứa, trên mặt mọi người đều là vẻ hoang mang, nhưng cũng không biết nên nói cái gì.
Lão Yên hút chừng nửa bao thuốc cũng không nghĩ ra manh mối, đành phải phiền não bảo chúng tôi nghỉ ngơi trước.
Tôi nằm trên giường, nhiều lần muốn hỏi lão Yên có biết chút gì không, hoặc là ông ấy có thể đi hỏi đội trưởng Bạch không, nhưng những lời này cuối cùng tôi cũng không thể mở miệng.
Căn phòng ngập khói, không ai nói chuyện, cũng không ai rời đi.
“Thế nào, lời tôi nói không có tác dụng?” Lão Yên ngẩng đầu, khuôn mặt bị khói thuốc bao phủ, có chút mơ hồ không rõ.
Tôi nhìn thoáng qua giáo sư Hứa, ông ấy khẽ thở dài rồi trở về phòng, nhưng rất nhanh cũng bị tiếng gầm nhẹ của Nha Tử rống lên.
Phòng của Nha Tử không vào được nên lão Yên đành phải sắp xếp cho giáo sư Hứa và lão Hạ dùng phòng của tôi và ông ấy, những người còn lại thì ở nhà chính đợi, nhìn nhau nhưng cũng không biết nói cái gì, đành phải tự chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình.
Thực sự ngày hôm nay đã làm tôi quá sốc và sợ hãi đến mức không thể suy nghĩ gì được nữa, nằm lên giường ngủ thiếp đi, trong đầu thỉnh thoảng hiện lên một vài thứ có vẻ đúng mà cũng không đúng khiến đầu tôi đau nhức.
Đến khi thuốc phát tác, cả người đau đến mức không tài nào ngủ được, tôi cáu kỉnh ngẩng đầu lên, đột nhiên đổ mồ hôi lạnh.
Lúc này lão Yên đang ngồi đối diện tôi, mặt mày dữ tợn nhìn chằm chằm tôi!
Tôi lập tức tỉnh táo, nuốt một ngụm nước miếng hỏi ông ấy làm sao vậy? Nhưng ông ấy đã thu lại biểu cảm rồi không nói lời nào mà đi tới phòng của Nha Tử.
Giọng hét thất thanh của Nha Tử vang lên, giọng lão Yên cố ý đè thấp cũng theo đó truyền đến khiến tôi cau mày.
“Cậu cảm thấy cậu ta đang đề phòng ai?” Côn Bố làm nền cả một ngày chợt mở miệng, cũng hạ giọng.
Tôi không chút do dự nói rằng ngoài đề phòng người làng chài thì còn có thể đề phòng ai?
Côn Bố nghe vậy không có biểu cảm gì, tựa lưng vào ghế như một vị sư đang ngồi thiền, vẻ mặt nghiêm túc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận