Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 256: Cô Tứ Xuất Hiện

Nha Tử đáp lại một tiếng, đẩy gọng kính râm rồi rón ra rón rén đi tới bên giường đá.
Chúng tôi vừa quan sát anh ta, vừa cảnh giác nhìn về phía Tàm Tùng, cầu nguyện ông ta sẽ chìm vào hồi ức lâu hơn một chút.
Ầm ầm ầm…
Nha Tử mới vừa đi được nửa đường, một âm thanh như có người dùng búa đập vào giường đá đột nhiên vang lên.
Nha Tử lập tức dừng lại, quay đầu lại, hoang mang nhìn về phía chúng tôi, nhưng tôi không hề để ý tới anh ta, chỉ chuyển sự chú ý sang Tàm Tùng.
Quả nhiên, Tàm Tùng mới vừa rồi còn đắm chìm ở trong hồi ức, giờ phút này lại ngẩng đầu lên, ông ta ung dung nhét miếng vải vào trong ngực, sau đó chậm rãi bước về phía này.
“Lão Yên, làm sao bây giờ?” Tôi xoa lòng bàn tay đầy mồ hôi, ước tính vũ khí mạnh nhất của chúng tôi là quả cầu sét do cô Thu chế tạo ra, hiện giờ đối đầu với Tàm Tùng chắc chắn chúng tôi sẽ chết, huống chi chúng tôi vẫn còn không biết thứ đang đập ầm ầm vào giường đá là thứ gì.
Lão Yên nhìn tôi bằng ánh mắt quả quyết: “Trường An, cậu cứ yên tâm ở lại 701, biết chưa?”
“Ông định làm gì?” Tôi nhìn về phía ông ấy, liền thấy lão Yên rút lựu đạn từ thắt lưng ra, chuẩn bị rút ngòi nổ!
Tôi lập tức giữ chặt ông ấy lại, gầm nhẹ: “Ông làm gì thế, ông không thấy đến cả quả cầu sét kia cũng chẳng thể nổ banh xác ông ta sao, ông làm vậy có ích gì chứ?”
Lão Yên bình tĩnh nói dù sao mình cũng muốn thử một lần, ông ấy không thể trơ mắt nhìn mọi người đều chết ở chỗ này.
“Mọi người đừng đôi co nữa, mau chạy đi!”
Khi tôi sắp không thuyết phục được lão Yên, tay ông ấy đã đặt sẵn vào kíp nổ, Nha Tử đột nhiên hô một câu, sau đó anh ta chạy thẳng về phía chiếc giường đá.
Tôi kinh ngạc nhìn theo Nha Tử, sau đó phát hiện ra một cái lỗ lớn trên giường đá, Côn Bố với cái đầu dính đầy tro bụi cũng chui ra từ đó.
“Côn Bố?” Lão Yên và tôi đều kinh ngạc, không thể tin rằng chính anh ta lại là người tạo ra những tiếng động vừa rồi.
Côn Bố vẫy tay với chúng tôi: “Còn không mau chạy đi!”
Lúc này chúng tôi mới kịp phản ứng lại, ai nấy đều liều mạng chạy về phía trước giường đá, tôi liếc mắt nhìn thấy Tàm Tùng vốn đang đi chậm rãi về phía chiếc giường, dường như đã bị chấn động bởi sự việc lần này, ông ta sửng sốt mất một lúc mới bắt đầu tăng tốc lao về phía chúng tôi.
Chính khoảnh khắc này đã cho chúng tôi cơ hội chạy trốn!
Chúng tôi lần lượt nhảy xuống chiếc giường đá, lúc này mới phát hiện ra phía dưới ấy vậy mà lại có một lối đi bí mật quanh co không biết dẫn tới nơi nào, không chỉ đủ rộng cho người ta khiêng quan tài vào trong lăng mộ mà còn dư ra một chút.
“Có phải lối đi này thông ra bên ngoài lăng mộ không?” Tôi lập tức dò hỏi, dù sao thì quan tài cũng được khiêng từ bên ngoài vào mà.
Côn Bố trả lời một câu không biết, rồi bảo chúng tôi chạy nhanh lên, bởi vì chiếc giường đá đã bị anh ta đạp hỏng rồi, căn bản không ngăn cản được Tàm Tùng.
Chúng tôi quay đầu lại nhìn thoáng qua, quả nhiên thấy Tàm Tùng đã tới mép hố và chuẩn bị nhảy xuống.
Với tốc độ của ông ta, nếu ông ta nhảy được xuống dưới này, phải chắc tới tám phần là chúng tôi chạy không thoát.
“Tôi nói này Côn Bố, vì sao lần nào cậu cũng đều bạo lực như vậy?” Lão Yên vừa co giò chạy vừa phàn nàn.
Côn Bố không để ý đến ông ấy, chỉ dẫn chúng tôi chạy theo lối đi bí mật quanh co, thỉnh thoảng chúng tôi gặp phải mấy ngã rẽ, anh ta liền đưa ra lựa chọn mà chẳng có chút do dự nào.
“Sao vẫn chưa cắt đuôi được thế?” Chạy được khoảng 5 đến 6 phút, tôi cảm thấy khí oxy trong phổi mình gần như cạn kiệt, vết thương được băng bó vội vàng lại bắt đầu chảy máu, nhưng Tàm Tùng vẫn cứ theo sát phía sau chúng tôi, có làm thế nào cũng không cắt đuôi được.
Cô Thu cười một tiếng: “Ông ta không muốn thả chúng ta đi đâu, một mình đợi mấy ngàn năm cũng nhàm chán chứ, nếu không cậu đi tiếp đón ông ta đi, biết đâu chúng tôi còn có thể chạy thoát, được không học trò.”
“Chị Thu!” Tôi hét lên một cách bất lực, bảo cô ấy lúc này rồi đừng nói đùa nữa.
Cô Thu liếc nhìn tôi rồi đột nhiên nói: “Tôi không nói đùa đâu.”
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô ấy, tôi có chút bối rối, sững sờ trong giây lát.
“Trường An à, cậu phải ở lại đây với ông ta thôi!” Cô Thu lại nói một câu, sau đó thình lình vươn tay đẩy tôi ngã xuống đất, tôi chỉ biết trơ mắt nhìn bọn họ chạy đi xa, mà Tàm Tùng cách tôi càng ngày càng gần.
Tôi mở to mắt nhìn những người đồng đội của mình đang chạy xa dần, không thể tin được rằng họ đã trực tiếp bỏ rơi tôi để thoát thân vào thời điểm quan trọng nhất.
Bàn tay của Tàm Tùng đã đưa tới cổ tôi, tôi nhắm mắt cam chịu, dù sao trên đời này tôi cũng không còn một người thân nào nữa, trước khi chết có thể cứu được bọn họ coi như tích được chút công đức, phải không?
“Tiểu Thu, cô đang làm cái gì thế?” Lão Yên tức giận nói.
Tôi chỉ nghe thấy ông ấy hét lên một câu, rồi định quay trở lại cứu tôi, nhưng đã bị cô Thu cản lại.
Khoảnh khắc tay của Tàm Tùng sắp bóp cổ tôi, tôi tuyệt vọng nhắm mắt lại, yên tĩnh chờ đợi giây phút cuối cùng đến.
Nhưng cơn đau dữ dội như trong tưởng tượng đã không đến, tôi hoài nghi mở to mắt ra, liền nhìn thấy một bàn tay khác đang đặt lên cổ Tàm Tùng, bàn tay này hơi trắng nhưng cực kỳ mạnh mẽ, cổ Tàm Tùng nằm trong bàn tay này khiến ông ta cũng bị uy hiếp, không dám động đậy.
Mà tôi biết chủ nhân của bàn tay này là ai!
“Cô Tứ!”
Tôi nhìn người đang đứng phía sau Tàm Tùng, vẫn là cô Tứ với một bộ đồ trắng toát từ đầu đến chân, tôi không khỏi kinh hỉ kêu lên một tiếng, cũng quên mất cổ của mình vẫn đang trong tay Tàm Tùng, vì thế tôi lập tức cảm nhận được cơn đau nhói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận