Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 684

"Chuyện gì xảy ra vậy?" Tôi ngạc nhiên hỏi.
Lão Yên tức giận nói: "Làm sao ông đây biết được? Mau ra ngoài xem sao."
“Tiểu Yên ..."
Tiếng gào yếu ớt vang lên, tôi kinh ngạc nhìn về phía cửa phòng, chỉ thấy đội trưởng Bạch đứng đó bám chặt vào khung cửa, trông có vẻ rất yếu ớt.
Lão Yên dùng cả tay cả chân bước xuống từ trên giường: “Thầy, sao thầy lại xuống giường?"
"Tiểu Yên, nhiệm vụ lần này cực kỳ nguy hiểm, con nhất định phải cẩn thận." Sắc mặt của đội trưởng Bạch rất kém, giọng nói rất nhẹ, nhưng giọng điệu lại rất nghiêm túc.
Tôi cũng đứng dậy, đội trưởng Bạch dặn dò: “Làng chài hẻo lánh, tin đồn đột nhiên xuất hiện, Tiểu Yên, con nên suy nghĩ cẩn thận.”
“Thầy à, ý thầy là sao?" Lão Yên cau mày.
Đội trưởng Bạch trả lời: “Chỉ là chút kinh nghiệm của thầy thôi. Chuyện xảy ra lần này thực sự không được bình thường. Con nhất định phải hết sức cảnh giác. Cả Trường An nữa, đừng đột ngột rời đội như hôm qua. Bây giờ họ không nghi ngờ thân phận của chúng ta nên mới vớt con ra khỏi biển, nếu..."
“Bọn họ còn dám giết người à?” Tôi phản bác.
Đội trưởng Bạch buồn cười lắc đầu: "Chỉ là chết đuối mà thôi, bờ biển năm nào mà không có người chết đuối chứ? Hơn nữa trong một ngôi làng khép kín như vậy, dù con có chết đuối cũng sẽ không có ai biết."
"Không phải là có..."
“Vọng tưởng!" Đội trưởng Bạch lại ngắt lời tôi: “Con nghĩ nếu bọn họ nghi ngờ thân phận của chúng ta thì sẽ tha mạng cho ai sao? Ở một ngôi làng như này, mặc kệ con có bản lĩnh lớn đến đâu, nếu cả làng cùng nhau hành động thì cho dù có chạy lên trời con cũng khó thoát."
Tôi nghẹn họng nhìn đội trưởng Bạch, bà ấy bất đắc dĩ cười khổ: “Đều nói vùng khỉ ho cò gáy sinh ra người ngang ngược, các con nghĩ xem tại sao? Loại địa phương như này nếu xảy ra chuyện, trên có bà lão tám mươi tuổi, dưới có đứa trẻ mới tập bò đều sẽ hành động ... Dù con có giỏi đến đâu cũng khó có thể thoát khỏi một nơi như này."
Lời này khiến tôi ớn lạnh cả người, nhưng đội trưởng Bạch lại xua tay: “Các con đi đi, nhớ nói ít lại. Nói nhiều hơn một câu cũng có thể sẽ để lộ thân phận! Tiểu Yên, trước giờ con luôn cẩn trọng, nhớ phải ngăn chặn."
“Con biết nặng nhẹ." Lão Yên lạnh mặt gật đầu.
Đội trưởng Bạch yên tâm thở ra một hơi, từ chối sự hỗ trợ của lão Yên, từ từ bước về phòng.
Tôi nhìn lão Yên, vẻ mặt ông ấy rất nghiêm túc, nhẹ nhàng liếc nhìn tôi, sau đó gõ cửa phòng lão Hạ.
"Nghe đủ chưa?" Lão Yên nhìn chằm chằm lão Hạ mở cửa, tức giận nói.
Lão Hạ cười hì hì, lúc này mới lo lắng hướng về phía phòng đội trưởng Bạch mà dẩu môi, thấy lão Yên không nói gì, ông ta cũng đành im lặng.
Lão Yên nhìn sơ qua căn phòng, sắc mặt trầm xuống: “Nha Tử đâu?"
Không cần nghe câu trả lời chúng tôi cũng biết Nha Tử đang ở đâu, lão Yên lập tức bước ra khỏi cửa, chúng tôi vội vã đi theo.
Tiếng khóc cách chỗ chúng tôi không xa, ở căn nhà thứ ba cạnh chúng tôi. Nơi đó đã có rất nhiều người tụ tập, ngoài trừ ngư dân ra còn có Nha Tử người không có mặt trong phòng.
Lão Yên lập tức trầm giọng quát khẽ.
Nha Tử quay đầu lại, vẻ hưng phấn trên mặt lập tức biến mất ngay khi nhìn thấy sắc mặt của lão Yên.
Anh ta vội vàng chạy lại, gãi tóc nói: "Sao vậy?"
“Cậu còn dám hỏi à, đây là nơi nào, cậu cứ thế mà chạy đi xem náo nhiệt?" Lão Yên mắng.
Tôi nói thầm trong lòng, nếu không có đội trưởng Bạch ngăn cản thì có lẽ bây giờ người đang xem náo nhiệt chính là chúng ta đó. Nhưng thấy lão Yên dạy dỗ hăng say như vậy, tôi cũng không tiện khiến ông ấy mất mặt, đành phải xin lỗi Nha Tử vậy.
Nha Tử không hiểu sao mình lại bị mắng, nhưng dù sao da mặt anh ta cũng dày, vậy nên không cảm thấy có gì sai, ngược lại còn cười hì hì nói: “Lần náo nhiệt này tôi không xem vô ích đâu.”
“Ồ?”
Lão Yên nhướng mi.
Nha Tử quay lại nhìn người đang bị đám ngư dân vây quanh, nói nhỏ: “Có người chết."
"Cái gì?" Lão Yên lập tức trợn to mắt, không đợi Nha tử nói thêm đã lao về phía trước. Nhưng ông ấy vừa chạy được nửa đường đã quay lại, đặt tay lên vai Nha Tử hỏi anh ta đã nhìn thấy gì.
Ngay khi Nha Tử định nói, trong đám đông đằng kia có một người bước ra, là Trịnh Tam.
Ông ta liếc nhìn chúng tôi và nói với vẻ mặt u ám:
"Đây là chuyện của làng chúng tôi!"
Đây rõ ràng là muốn đuổi người, sao chúng tôi có thể nghe không hiểu?
Nhưng lão Yên cũng không phải người ăn chay, ông ấy cười lạnh nói: "Chúng tôi tới đây thực hiện nhiệm vụ, không phải tù nhân. Bộ chúng tôi đứng ở bên ngoài cũng làm phiền đến mấy người sao?"
Trịnh Tam vẫn giữ nguyên sắc mặt, nói:
“Những chuyện khác thì tôi không biết, tôi chỉ biết, dù là huyện trưởng tới cũng không thể can thiệp vào chuyện riêng của làng chúng tôi."
Lời này khá là ngang ngược, tôi khó xử nhìn về phía lão Yên, xem biểu hiện vừa rồi của Nha Tử với bộ dáng hiện tại của Trịnh Tam, có vẻ cái chết của người nọ không hề đơn giản ...
Lão Yên cũng không ép buộc, ông ấy chỉ liếc nhìn nơi đó một cái, sau đó cười nói: “Vậy chúng tôi đi xung quanh nhìn xem. Hôm qua có mẫu báo cáo vẫn chưa nghiên cứu ra. Chúng tôi cần thu thập thêm các mẫu vật mới từ khu rừng lân cận, nước, thậm chí cả cát đất, rất bận rộn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận