Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 592

Tôi không trả lời, bởi vì tôi không biết ông ta có ý gì, đương nhiên ông ta cũng không có hứng thú giải thích gì vào lúc này, chỉ nhìn chằm chằm vào Đồ Tể nói: “Cậu đi đi.”
“Chủ nhiệm?” Đồ Tể sợ tới mức cả người run lên.
Lưu Hàn Thu cũng không để ý đến anh ta, chỉ nói ông ta làm như vậy là thích hợp.
Đồ Tể tự nhiên hiểu được, Dạ Tinh tuy rằng hiểu nhiều, nhưng vừa nhìn thân thể đã thấy yếu đuối, về phần Trường Không, tôi chưa từng thấy qua anh ta xuất thủ, mà thấy anh ta giống như một mưu sĩ cổ đại một tấc cũng không rời đi theo Lưu Hàn Thu bày mưu tính kế hơn, về phương diện đào mộ tôi gần như chưa từng nghe anh ta phát biểu qua ý kiến gì cả.
Còn Lưu Hàn Thu người này, đương nhiên sẽ không tự mình mạo hiểm, cứ như vậy quả thật cũng chỉ còn lại có một Đồ Tể...
Đồ Tể đứng ở trước phòng sám hối do dự ước chừng hai phút, mới khẽ cắn môi đi vào bên trong.
Từ sau khi anh ta bắt đầu đi lại, tầm mắt của tôi cũng không rời khỏi anh ta, cho đến khi anh ta đi vào phòng sám hối, tôi mới thu hồi tầm mắt.
Cánh cửa không đóng lại.
Điều này cho thấy hai điều, hoặc là lúc tôi vừa mới đi vào đã gặp xui xẻo, hoặc là Lưu Hàn Thu đang nói dối, chỉ là tôi nghĩ mãi mà không rõ ông ta nói dối để làm gì.
“Nhóc con, cậu nói cái hộp vuông kia ở chỗ nào?” Đồ Tể hỏi.
Tôi nhanh chóng trả lời một câu ở góc đông nam, anh ta đáp một tiếng, sau đó tiếp tục mò mẫm về phía trước.
Anh ta đi rất cẩn thận, thậm chí là sợ mình chết ở bên trong.
Khoảng cách một mét như vậy, buộc anh ta phải đi hai phút mới đến nơi.
“Nơi này hình như không có... ”.
“Nằm xuống!”
Nháy mắt Đồ Tể mở miệng tôi liền hét to một tiếng, anh ta lập tức nằm sấp xuống theo phản xạ.
Tôi lao tới đưa tay ấn anh ta vào tường. Sau đó loảng xoảng một tiếng, một thứ gì đó đập vào giữa phòng sám hối.
Nhưng cùng lúc đó, cửa phòng sám hối lại đóng lại.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Đồ Tể ngạc nhiên hỏi.
Tôi ồ một tiếng:
“Không có gì đâu, cũng không thể mỗi lần đều để Lưu Hàn Thu lừa tôi được phải không?”
“Cho nên, cậu lừa tôi?”
Đồ Tể có chút không thể tin được, khuôn mặt loé sáng dưới ánh đèn.
Tôi buồn cười nói: “Cần gì phải như vậy, chẳng lẽ giữa chúng ta còn có thể có sự tin tưởng lẫn nhau? 701 và 303 từ lâu đã không hợp nhau rồi.
Anh nhắc nhở tôi, tôi cũng nhớ rõ ân tình của anh, nhưng trước đây tôi cũng từng cứu anh, cho nên chuyện này coi như xong, từ nay về sau không ai nợ ai nữa.”
Quả thực có một cơ quan, nhưng tôi cố ý nói sai vị trí, chính là để quan sát tại sao cửa phòng sám hối lại đóng lại.
Và để tránh bị Lưu Hàn Thu tính kế thêm lần nữa.
Đồ Tể dường như cũng chấp nhận lời nói của tôi, liền thay đổi thái độ, khoảnh khắc này cũng giống như lần đầu tiên tôi gặp anh ta, khi đó anh ta nói rằng anh ta phụ trách việc dọn dẹp xử lí thi thể...
“Trong hộp này có gì?” Anh ta hỏi.
Tôi lắc đầu, đây thực sự là lần đầu tiên tôi gặp phải cấu trúc thế này.
Sở dĩ tôi bạo dạn như vậy là vì tôi đã đánh cược một phen, tôi tin tưởng phòng sám hối trong mộ nhà Phật hẳn là sẽ không có thứ muốn mạng người.
Không ngờ rằng lần đánh cược này lại để cho tôi cược đúng!
Tôi đá vào chiếc hộp hình vuông nằm trên mặt đất, giống như hộp đựng đồ trang điểm bình thường của phụ nữ thời cổ đại, trong mắt hiện lên suy nghĩ sâu xa.
Đồ Tể nôn nóng, không đợi tôi nghiên cứu xong đã lầm bầm một câu: “Không phải chỉ là một cái hộp thôi sao? Cứ mở ra là được rồi.”
Nói xong anh ta đưa tay muốn mở hộp, tôi liền ngăn anh ta lại: “Lỡ như trong này có bẫy thì sao?”
“Trường An.” Anh ta lần đầu tiên nghiêm túc gọi tên tôi: “Cậu cũng nên nhớ, kẻ địch có gặp nguy hiểm hay không cũng không liên quan đến cậu.”
Tôi hừ lạnh một tiếng: “Không phải tôi lo lắng cho anh, nếu có bẫy thì không một ai trong hai người chúng ta có thể thoát được.”
Đồ Tể hiển nhiên không tin lời này của tôi, đương nhiên tôi cũng không cần phải cố giải thích làm gì.
Trong mắt tôi, tất cả thành viên của 303 không liên quan đến chuyện của đội trưởng Bạch, đều không cần phải đối xử như kẻ thù không đội trời chung.
Tuy nhiên, vì sự khác biệt nên cũng không cần phải hỗ trợ lẫn nhau, nếu không có thể sẽ hại chính mình.
Lưu Hàn Thu sở dĩ lựa chọn để cho Đồ Tể tiến vào, một là bởi vì anh ta thích hợp, còn có khả năng khác là bởi vì muốn cho anh ta một lời cảnh cáo.
Hành vi nhiều lần nói thay tôi vừa rồi của anh ta hiển nhiên đã chọc giận Lưu Hàn Thu.
“Cửa đó có mở được không?” Đồ Tể hỏi một tiếng.
Tôi nhìn chiếc hộp cũng không thể quyết định được, đúng lúc này tôi nghĩ đến một vấn đề: “Các anh không đóng cửa, vậy làm sao các anh mở cửa được?”
Tôi đánh cược một phen, nhốt đám người Lưu Hàn Thu ở bên ngoài, nhưng nếu như bọn họ biết mở cửa thì tất cả đều vô nghĩa.
“Vô tình chạm vào.” Đồ Tể ngược lại không chút giấu giếm: “Chúng tôi chỉ là đang muốn tìm cơ quan, không ngờ cánh cửa kia liền tự động mở ra, chúng tôi cũng không biết đã đụng phải chỗ nào khiến cho cánh cửa đó mở ra nữa…”
Câu trả lời này có hơi bất ngờ, nhưng mà có vẻ như cũng hợp tình hợp lý, bởi vì tôi cũng là dựa vào may mắn mà đóng cửa lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận