Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 238: Thái Dương Thần Điểu Chân Chính

“Tức thật!” Nha Tử nôn nóng đá vào chân ghế đá, rồi đau quá mà ôm chân ngã ngửa trên mặt đất.
“Đừng nhúc nhích!” Tôi quát một tiếng, Nha Tử duy trì tư thế ôm chân nhìn về phía tôi, lặng lẽ hỏi tôi có chuyện gì vậy?
Tôi chỉ vào chiếc ghế đá vừa bị anh ta đá vào: “Anh đá lại một lần nữa thử xem.”
“Cậu cút đi, lúc này cậu còn đùa giỡn được à?” Hiển nhiên Nha Tử đã tức giận rồi, anh ta gân cổ quát lên.
“Ai đùa giỡn với anh chứ, mau lên, đá lại một cái xem nào!” Tôi cũng quát lại một câu.
Nha Tử ngây ngẩn cả người, dường như nhận ra tôi thực sự không nói đùa, nên duỗi chân ra đá thử một cái.
“Dùng sức một chút!” Tôi nhìn chằm chằm vào ghế đá, không ngẩng đầu lên nói.
Nha Tử chửi nhỏ một tiếng: “Con trai, sao con không đích thân làm đi?”
“Nói nhảm gì đấy, dùng sức đi!” Tôi lại gào lên một câu.
Nha Tử lẩm bẩm: “Lại còn dùng sức đi, cậu cho rằng đang sinh con đấy à?”
Tôi ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh ta, Nha Tử lập tức giơ tay lên: “Được rồi, sợ cậu rồi đấy, tôi đá còn không được sao?”
Nói rồi anh ta hít một hơi thật sâu, tiếp đó thình lình đá mạnh vào chiếc ghế đá.
“A, đau chết ông đây rồi, lần sau có chuyện như vậy thì cậu tự đi mà làm!” Nha Tử ôm chân, ngã ngồi xuống đất.
Tôi vội bảo anh ta im lặng, rồi nhìn chằm chằm vào ghế đá, chỉ thấy chiếc ghế đá ban đầu còn cách bàn đá chừng 20 xăng-ti-mét, vậy mà lúc này nó đang dần tiến đến gần bàn đá.
“Nha Tử, đứng lên đi, những chiếc ghế đá này có thể di chuyển được!” Tôi đỡ Nha Tử đứng dậy, lấy ra một chiếc búa từ trong balo, dùng sức đập vào những chiếc ghế đá còn lại.
Mới vừa rồi không phải chúng tôi không xem xét cơ quan ở đây, nhưng dù là ai cũng không dùng hết sức để đi đập phá như vậy, cũng vì thế mà chúng tôi đã bỏ qua những chiếc ghế này.
Tổng cộng có mười một chiếc ghế đá, tôi đập từng cái một, có chiếc di chuyển về gần phía bàn đá, còn có chiếc lại di chuyển ra xa…
Tôi và Nha Tử đều giơ súng lục lên, nhắm thẳng về phía bàn đá và ghế đá, lẳng lặng chờ đợi.
Nhưng đợi nửa ngày, chỉ thấy những chiếc ghế đá này đã thay đổi vị trí, ngoài ra chẳng có động tĩnh nào khác.
“Thử cả những chiếc bàn đá xem sao?” Nha Tử cũng lấy búa ra, một tay ghìm súng, một tay vung cây búa lên, trực tiếp hướng về một cái bàn đá mà đập.
“Không…” Một giọng nói rất nhỏ lại truyền tới, tôi quay lại và thấy Trát Tây đang nhìn chúng tôi với vẻ kinh hãi, như thể anh ta đã nhìn thấy một con quái vật nào đó.
Tay tôi đã nhanh hơn não, nhưng khi nhìn thấy biểu cảm trên mặt anh ta thì tôi liền biết không ổn, vội kéo tay Nha Tử tránh sang một bên.
Kẽo kẹt…
Một âm thanh như tiếng cánh cửa sắt rỉ sét chuyển động truyền tới từ phía sau lưng chúng tôi, cả tôi và Nha Tử cùng đồng thời quay đầu lại, lập tức nhìn thấy cánh cửa cung điện vốn đang mở ra nay đã chậm rãi khép lại, phía sau cánh cửa khắc một hình ảnh khổng lồ.
Đây là một hình ảnh khiến người ta nhìn mà sởn tóc gáy, trong bức hoạ ấy là một con Thái Dương Thần Điểu rất lớn, nhưng nó khác với những hình ảnh khác mà chúng tôi đã từng thấy trước đây, cũng khác với con Thái Dương Thần Điểu mà chúng tôi từng thấy, hình ảnh này có màu ánh vàng, toàn thân con chim kia cũng vậy.
Nó quay ngang về phía chúng tôi, làm động tác giương cánh bay vút lên, một con mắt sáng ngời có thần nhìn về phía chúng tôi, thoạt trông như con chim này vẫn còn sống vậy.
“Đây mới là Thái Dương Thần Điểu chân chính!” Nha Tử kinh ngạc thốt lên, vội đem máy ảnh ra, liên tục chụp hình tạo ra những tiếng tách tách.
Cùng với ánh đèn flash, tôi đột nhiên thấy đôi mắt của Thái Dương Thần Điểu chớp chớp!
Tôi vội vàng dụi mắt, cảm thấy mình đã nhìn nhầm rồi, nhưng khi nhìn lại lần nữa, đôi mắt của Thái Dương Thần Điểu kia quả thực đã ở một vị trí khác so với vừa rồi!
“Chạy mau!” Tôi hét lên với Nha Tử, tuy nhiên, bởi vì anh ta muốn chụp mấy bức ảnh chi tiết nên đã tới gần với thứ kia, tôi không thể nào kéo anh ta lùi về phía sau, nên chỉ có thể hét lên như vậy.
Tôi chợt nghĩ đến Trát Tây từng bảo chúng tôi mau chạy đi, và còn mấy vết thương như những vết thủng trên người anh ta.
Quả nhiên, giọng của tôi vừa mới dứt, hình ảnh liền chuyển động, một con chim Thái Dương Thần Điểu giương cánh bay xuống từ sau cánh cửa. Lúc này tôi mới nhìn thấy rõ ràng, đây hoàn toàn không phải là hình ảnh mà là một con chim thần được khảm vào cánh cửa cung điện.
Nha Tử dường như đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho choáng váng, anh ta đứng bất động.
Tôi lại lo lắng hét lên, nhưng thấy anh ta không những không bỏ chạy mà còn giơ máy ảnh lên và tiến thêm vài bước lại gần phía con Thái Dương Thần Điểu kia, còn có tiếng máy ảnh chụp tách tách.
Động tác của Thái Dương Thần Điểu rất nhanh, nó mổ một phát lên vai của Nha Tử, một miếng thịt trên vai anh ta đã bị con chim kia mổ đi, máu lập tức chảy ra.
Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Nha Tử, da gà khắp người tôi đã nổi lên…
“Nha Tử, mau, chạy nhanh lên!”
Tôi đứng một bên vừa quan sát vừa ra lệnh cho Nha Tử, Thái Dương Thần Điểu đuổi theo anh ta mà mổ, cái mỏ chim to lớn mỗi một lần mổ lên người anh ta đều sẽ cắp đi một miếng thịt, máu tươi phun ra, chỉ sau một khoảng thời gian ngắn mà phần thân trên của Nha Tử đã nhiễm đầy máu tươi.
“Trường An, tiếp tục đi!” Nha Tử dùng sức quăng chiếc máy ảnh cho tôi.
Tôi vươn tay ra nhận lấy máy ảnh, rồi hét lớn: “Đến lúc này anh còn quan tâm tới chuyện chụp ảnh làm gì, mau chạy đi.”
Nha Tử không trả lời tôi mà đột nhiên quay người chạy về phía nơi Thái Dương Thần Điểu cư trú, vừa chạy vừa bảo tôi nhất định phải đưa được máy ảnh trở về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận