Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 414

Đến lúc đó lão Yên và Lưu Hàn Thu nhất định sẽ ra mặt, khung cảnh đông vui như vậy, không biết lão già đầu trọc kia có dạy cho gã một bài học không?
“Tao khuyên mày nên suy nghĩ cho kỹ.”
Tôi lạnh lùng nói: “Nhìn bộ dạng này của mày chắc chắn không phải là nhân vật quan trọng gì ở trong 303, nếu không cũng không đến nỗi không có đầu óc như thế.”
“Mày nói ai không có đầu óc đấy?” Đầu đinh thẹn quá hoá giận, cũng mặc kệ tôi đang nói cái gì mà rống to một câu: “Ông đây gọi mấy người đến cũng không phải là để cho mấy người tới xem kịch!”
Cuối cùng mười mấy người ở bên ngoài kia cũng không chần chừ nữa mà lần lượt lao tới, thậm chí còn không biết nặng nhẹ từng người một cầm con dao ở bên hông ra rồi chen vào.
Sắc mặt của Nha Tử khẽ thay đổi, còn tôi cũng nhanh chóng đè tay của anh ta lại: "Cho dù mọi chuyện có thế nào, anh tuyệt đối cũng không được tháo kính râm ra!"
"Yên tâm, đám tôm tép này còn chưa đến mức đó." Cũng không biết Nha Tử lấy lòng tin từ đâu ra, chỉ thấy anh ta hất tay của tôi ra rồi giơ chân đá văng người đầu tiên xông tới, sau đó lại đứng chặn ở ngay cạnh cửa, bộ dạng đó rất có khí thế của một người giữ ải vạn người không thể qua.
Tôi thở ra một hơi, cũng may là đám không có đầu óc này đã tìm một cửa tiệm có không gian nhỏ muốn chết này, nếu không một khi có hơn chục người cầm dao cùng lao vào, cho dù thân thủ của chúng tôi có tốt đến đâu thì cũng không thể đối phó được.
Thấy Nha Tử đã có thể tạm thời xử lý được, cho nên tôi đã lao thẳng đến chỗ của tên đầu đinh, ngay tại lúc gã còn chưa kịp phản ứng thì tôi đã trực tiếp giơ chân đá văng gã, sau đó vặn tay của gã rồi đi ra tới cửa.
“Mấy người xác định vì thứ đồ bỏ đi này mà ra tay sao? Ông đây nói cho mấy người biết, nếu mấy người lại dám ra tay, ông đây sẽ tháo một cánh tay của tên này xuống!”
“Đừng nghe nó nói, nó không có lá gan đó đâu! Á." Đầu đinh lộ ra vẻ không tin mà quát lên một tiếng.
Còn tôi cũng không nói hai lời, trực tiếp phế một cánh tay của gã, tiếng rốp vang lên khiến cho tất cả mọi người phải dừng lại động tác trên tay.
Tôi cười lạnh một tiếng rồi nhìn về phía tên đầu đinh: “Sao mày không nghĩ thử xem bọn tao đang làm nghề gì, chẳng lẽ mày cho rằng tìm tới mấy tên côn đồ này là có thể tăng thêm lòng dũng cảm của mày sao?”
“Mày… chủ nhiệm của bọn tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu.” Đầu đinh uy hiếp.
Nhưng tôi lại im lặng nhìn gã, sau đó nói: "Đánh không lại liền gọi phụ huynh, mày là bé con chưa dứt sữa à? Mau kêu đám người này tránh ra, nếu không tao sẽ khiến mày không còn mạng quay về.”
Dù sao người của 303 chỉ phụ trách dọn dẹp, chứ không giống như chúng tôi thường xuyên đi lại trên lưỡi dao, cho nên với chút uy hiếp như thế thì cho dù là ai trong 701 cũng sẽ không sợ.
Nhưng cái tên đầu đinh này vốn đã hoảng loạn, tuy gã vẫn còn mạnh miệng nói: Nhất định sẽ không bỏ qua cho tôi. Nhưng về mặt khí thế thì đã thua.
“Sao thế, cánh tay còn lại cũng không muốn nữa à?” Tôi thấy gã vẫn còn cãi bướng, liền để tay của gã lên cánh tay lành lặn còn lại rồi làm bộ muốn vặn xoắn nó.
Tuy tôi chỉ ở trong quân đội có ba năm, nhưng ngay từ khi còn nhỏ tôi vẫn luôn tránh tiếp xúc với máu, nếu dựa theo lời mà cha tôi nói thì mỗi lần tôi thấy máu đều sẽ trở nên càng hung ác hơn.
Bình thường còn có thể dựa vào tướng mạo thanh tú mà lừa gạt người khác, nhưng một khi trở nên thực sự tàn nhẫn thì quả thực là có thể đánh thắng luôn cả sói con.
"Dừng, mấy người đều dừng tay lại cho tôi!" Cuối cùng thì tên đầu đinh cũng cảm thấy sợ rồi, lớn tiếng kêu gào.
Dù sao những người ngoài cửa cũng đều được trả tiền, chỉ cần có tiền rồi, bọn họ cũng không muốn liều mạng với chúng tôi nên cũng nhanh chóng thu tay lại.
Nha Tử bước ra cửa rồi khởi động xe jeep trước, sau đó tôi mới kéo theo tên đầu đinh đi ra khỏi cửa tiệm rồi ngay lúc trước khi lên xe đã hất gã ra, còn Nha Tử thì nhấn chân ga.
"Ha ha, cảm giác thật tuyệt." Nha Tử thở hắt ra.
Tôi trợn mắt: "Chẳng qua bọn họ chỉ là hai tên tay sai thôi, có gì vui chứ?"
Nha Tử ngạc nhiên hỏi tôi tại sao lại biết hai người này chỉ là một đám tay sai?
Nhưng tôi lại nhún vai nói là lão Yên vừa cho tôi xem tài liệu của 303, thành viên cốt lõi phần lớn đều có ở trong đó, nhưng bên trong lại không có hai người này, cho nên tôi mới có thể khẳng định bọn họ không phải là nhân vật quan trọng.
Bởi vậy, vừa rồi tôi mới chọn cách tỏ ra cường thế hơn, thứ nhất là tính đến chuyện bọn họ không có gan lớn, thứ hai là do tôi cũng cảm thấy Lưu Hàn Thu sẽ không đứng ra bênh vực cho hai con tôm nhỏ này.
"Lão Yên đúng là thiên vị cậu mà, ngay cả tôi còn không được biết." Nha Tử bĩu môi.
Tôi tựa lưng vào ghế ngồi rồi cười nói: “Không đưa tư liệu cho anh xem, còn không phải là vì sợ anh quá mệt mỏi sao? Được rồi, chúng ta mau quay về đi, chẳng may lão Yên tới tìm thì chúng ta sẽ gặp rắc rối mất.”
Sau một trận vận động này, tôi lại cảm thấy toàn thân khoan khoái mà dựa lưng vào ghế ngồi, sau đó hàm huyên những chuyện trên trời dưới đất với Nha Tử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận