Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 612

“Sao ông không bảo tôi bán đứng lão Yên luôn đi?” Giọng tôi càng trở nên mỉa mai hơn.
Bốp!
Lão Hàm lập tức đấm một đấm thẳng vào mặt tôi khiến tôi ngã về phía sau, sau đó ông ta túm lấy cổ áo tôi: “Nhóc con, tôi hỏi gì thì cứ ngoan ngoãn trả lời, nếu không tôi đánh bể đầu cậu."
"Ha ha."
Tôi lại cười lạnh một tiếng, không hề nghi ngờ lại bị ăn một cái tát.
Lão Hàm túm tóc tôi nói: “Kim Địa Tạng ở đâu?”
“Không biết.” Tôi lắc đầu: “Là thật đó, ngay cả bản đồ chúng tôi cũng không có, là người của ông để lộ ra tin tức về tấm bản đồ nên chúng tôi mới tới núi Cửu Hoa.”
Lão Hàm im lặng một lúc, có lẽ là đang suy nghĩ về độ tin cậy trong lời nói của tôi.
Tôi nhân cơ hội này liếc nhìn ông ta hai lần, dĩ nhiên không thể nhìn rõ được gì trong bóng tối, chỉ là tôi muốn xác nhận một chút suy nghĩ của mình thôi.
“Nói vậy là các người theo đuôi nhóm người của tôi?" Lão Hàm lại lên tiếng.
Tôi gật đầu:
“Gần giống vậy. Chính xác hơn là chúng tôi theo đuôi đám người Anh."
Tay lão Hàm siết chặt, tôi cảm nhận được hình như ông ta hơi căng thẳng, tôi kinh ngạc nhướng mày nhưng không nói thêm gì.
Sau đó lão Hàm lại hỏi thêm mấy câu, tất cả đều xoay quanh sự hiểu biết của chúng ta về phù đồ chín tầng, hầu như tôi đều nói sự thật, bởi vì chúng tôi thật sự không có tin tức gì có ích cả.
Lúc đầu lão Hàm không tin, sau khi hỏi đi hỏi lại những câu hỏi tương tự, hỏi xen kẽ hay hỏi ngược đều thấy tôi trả lời giống nhau thì mới chịu tin.
“Nhóc con, xét thấy cậu còn có vài câu nói thật, khuyên cậu một câu, quay đầu là bờ! Cậu không thích hợp với nghề này đâu." Lão Hàm vỗ vỗ mặt tôi.
Tôi nheo mắt hỏi: “Vậy ông có thấy phiền nếu nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra ở đây không?”
"Ha ha, cậu muốn lừa tôi nói ra tin tức à?"
Lão Hàm dừng tay: “Người lừa tôi nói ra tin tức đều đã đi gặp Diêm Vương hết rồi. Sao, cậu cũng muốn thử à?"
“Không muốn.” Tôi trả lời một cách lưu loát.
Tôi nghe thấy lão Hàm cười khẽ vài tiếng, hình như là khen tôi thú vị hay gì đó.
Ông ta vỗ vai tôi: “Tôi tha cho cậu một mạng. Lần này lão Yên sẽ thua trong tay tôi.”
Nói xong hình như ông ta muốn đứng dậy, bởi vì tôi cảm thấy lực tay ông ta ấn vào vai tôi mạnh hơn. Lúc này tôi bất ngờ dùng sức đẩy tay ông ta ra rồi lăn sang một bên.
Sau đó tôi nghe thấy tiếng dao đâm vào da thịt.
“Con Mẹ nó!” Lão Hàm tức giận.
Tôi không dám dừng lại, nhanh chóng lăn sang một bên rồi đứng dựa vào tường, chỉ nghe thấy bên kia truyền đến tiếng đánh nhau, sau đó là tiếng bước chân nhanh chóng rời đi.
Một bàn tay đặt lên vai tôi, tôi theo bản năng dùng phi đao đâm một nhát: "Ai?"
"Trường An, là tôi." Giọng Côn Bố mang theo tác dụng trấn an, tôi thở phào nhẹ nhõm, hoàn toàn nằm liệt xuống đất.
Một lúc sau Nha Tử cũng mò mẫm đi tới, sau khi xác nhận danh tính của tôi, chúng tôi nói một chút về chuyện xảy ra sau khi đèn pin tắt.
Côn Bố phản ứng rất nhanh, đèn vừa tắt thì anh ta đã biết không ổn, lập tức kéo người đứng gần mình nhất là Nha Tử cúi xuống, sau đó thì nghe thấy tiếng xé gió.
Để tránh né đòn tấn công nên anh ta đành phải buông Nha Tử ra, sau khi thoát khỏi nguy hiểm thì mới nhận ra bản thân không thể liên hệ với Nha Tử nữa.
Sau đó, anh ta đã thả ảnh cổ để tìm kiếm tung tích của chúng tôi như tôi suy đoán, nhưng kỳ lạ là ảnh cổ vốn luôn hữu dụng lại bay vòng vòng tại chỗ như ruồi mất đầu, không truyền được chút tin tức hữu ích nào cả.
Việc không thể sử dụng được ảnh cổ khiến Côn Bố như một con hổ bị nhổ đi răng nanh vậy, trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra cách nào khác nên chỉ có thể mò mẫm từng chút một như cách làm ngu ngốc của tôi thôi.
Nhưng rõ ràng anh ta không may mắn như tôi, tôi thì còn có thể nghe được tiếng của người khác, còn anh ta lại không nghe thấy gì, cho đến khi vừa rồi vô tình va phải Nha Tử.
Phía Nha Tử thì nguy hiểm hơn nhiều, sở dĩ anh ta gặp ai cũng đánh là vì suốt cả quãng đường anh ta vẫn luôn bị tấn công, nhiều lần còn suýt nữa bị trúng chiêu.
Cũng may là anh ta đeo kính râm quanh năm, tuy không đến mức như người mù nhưng độ sáng khi nhìn mọi vật vốn đã tối sẵn nên có thể di chuyển tự do hơn trong bóng tối, nhờ vậy mới có thể giữ lại được một mạng.
"Cô Thu đâu?" Nha Tử nói xong thì lo lắng hỏi.
Tôi vỗ trán, mới thả lỏng được một chút đã quên mất, vậy nên tôi lập tức nhìn sang bên cạnh: “Cô Thu ở đây…”
Đâu rồi!
Tôi giật bắn người rồi quỳ xuống đất sờ xung quanh, vết máu khô vẫn còn đó, chứng tỏ tôi không sờ nhầm hướng, nhưng cô Thu đâu?
Cô ấy sẽ không hành động một mình, chưa nói đến việc trên người cô ấy còn có vết thương, chỉ với tình hình hiện tại đã không cho phép cô ấy hành động một mình rồi, cô ấy không phải là người không biết suy nghĩ như vậy.
"Trường An, sao vậy?"
Giọng nói hoảng sợ của Nha Tử vang lên, lúc này tôi mới nhớ ra chỗ này còn một bí ẩn vẫn chưa được giải đáp, nếu cơ thể của chúng tôi không tiếp xúc với nhau thì họ sẽ không thể nghe thấy tiếng tôi.
Tôi lập tức lùi về đặt tay lên người Nha Tử rồi giải thích lại tình hình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận