Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 615

Đúng vậy, cái bẫy do lão Yên bày ra, vòng tròn do cô Tứ vẽ ra, còn có việc Dạ Tinh nói có người muốn vây chết chúng tôi, tất cả đều lần lượt được giải quyết một cách khó hiểu.
Nhưng mọi người đều biết, lúc đầu càng yên bình thì lúc sau giông tố ập tới sẽ càng lớn. Với việc thi thể kia chạy thoát, đến nay chúng tôi hết phân rồi lại hợp, trông thì có vẻ như đã giải quyết được rất nhiều vấn đề, nhưng nếu cẩn thận nghĩ lại thì vẫn chưa giải quyết được gì cả. Điều này đúng là khiến người ta rầu hết sức mà.
“Côn Bố, anh nghĩ thế nào?” Tôi quay sang Côn Bố nãy giờ vẫn đang im lặng.
Anh ta im lặng nhìn chằm chằm về phía trước, không biết đang nhìn gì, lại giống như đang suy nghĩ gì đó.
Tôi gọi thêm hai lần nữa anh ta mới phản ứng lại, hỏi tôi có chuyện gì.
Nha Tử và tôi nhìn nhau, cả hai đều cảm thấy ngạc nhiên, nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho là anh ta đang nghĩ đến chuyện khác nên đành kể lại toàn bộ câu chuyện cho anh ta nghe.
Côn Bố cúi đầu suy nghĩ một lúc: "Sự khác biệt là do con người chứ không phải do tháp."
Tôi không hiểu ý của anh ta, nên anh ta mỉm cười: “Điều này không dễ hiểu sao? Đó là một trò lừa bịp của đám người lão Hàm. E rằng khi chúng ta vừa tiến vào núi Cửu Hoa thì bọn họ đã biết được. Chúng ta không biết tung tích của đám người lão Hàm nhưng họ vẫn luôn biết rõ về chúng ta, tôi nghi ngờ 'thi thể' đó có thể là người của bọn họ."
Thật hiếm khi Côn Bố giải thích rõ ràng như vậy nhưng tôi không thể không bác bỏ.
"Không, tôi đã thấy người của bang Thiểm Tây, trong số họ không có thi thể kia." Tôi nói một cách chắc chắn, "Côn Bố, anh nghĩ lại xem, dọc đường đi có gì kỳ lạ không?"
Nghe vậy, Côn Bố nhìn tôi buồn cười, và tôi nhận ra rằng mình đã hỏi một câu hỏi ngu ngốc.
"Trường An, cậu đi tới góc kia nhìn xem có cái bình nhỏ nào không?" Côn Bố đột nhiên nói.
Tôi “à” một tiếng và nhìn về hướng anh ta chỉ, cũng chính là nơi anh ta đã nhìn chăm chú. Quả nhiên ở đó có một chiếc bình nhỏ.
Côn Bố mỉm cười, đứng dậy vỗ tay: "Đã có người không muốn chúng ta sống, vậy tôi phải dạy cho bọn họ một bài học mới được."
Anh ta vừa dứt lời, Nha Tử và tôi nhìn nhau, Nha Tử ngạc nhiên nói: "Anh, anh nói chuyện chúng tôi có thể nghe thấy được?"
Lúc anh ta nói điều này thì tôi đã phát hiện, sau khi Côn Bố đứng dậy cũng không có tiếp xúc với chúng tôi, nhưng lời nói của anh ta vẫn lọt vào tai tôi một cách rõ ràng.
“Bởi vì kẻ tạo ra điều này đã rời đi.” Côn Bố bình tĩnh giải thích.
Tôi lập tức có phản ứng, người gài bẫy chúng tôi chính lão Hàm, có lẽ ông ta là người đã khiến chúng tôi không thể giao tiếp với nhau nên sau khi ông ta rời đi, chúng tôi tự nhiên có thể giao tiếp.
Điều kỳ lạ là điều gì có thể ngăn cản mọi người giao tiếp với nhau?
Nha Tử vỗ đầu: "Đây cũng là chuyện bình thường. Từ xa xưa, đã có rất nhiều cách để tạm thời cản trở sự giao tiếp giữa con người với nhau. Nhưng nhìn chiêu thức của lão Hàm, tôi nghi ngờ rằng có lẽ chính người Anh đã cung cấp cho ông ta thứ đồ chơi mới gì đó, nếu không thì sẽ không có tác dụng tốt như vậy”.
Người Anh…
Ngay cả khi tôi không biết nhiều về lịch sử, thì tôi vẫn biết về những sự kiện lớn đã xảy ra. Nước Anh thực sự đang dẫn trước nước chúng tôi về khoa học và công nghệ, vì vậy không có gì ngạc nhiên khi bọn họ đã cung cấp thứ gì đó mới lạ cho đám người lão Hàm.
"Trường An, Nha Tử, bịt tai lại." Khi chúng tôi đang nói chuyện, Côn Bố đã đến trước chiếc bình nhỏ, quay lại và vẫy tay với chúng tôi.
Chúng tôi đưa tay lên bịt tai lại mà không rõ nguyên do thì thấy Côn Bố chợt giơ tay lên. Đột nhiên, chiếc bình nhỏ cao tới đầu gối trước mặt anh ta mở ra, dù bịt tai lại cũng có thể nghe thấy một âm thanh nghèn nghẹt chấn động!
“Mau tránh ra!"
Tôi lập tức hét lên, chiếc bình nhỏ hoàn toàn bị nứt, nhưng không phải chỉ do cú chém của Côn Bố mà hình như có thứ gì đó phát nổ từ bên trong.
Những mảnh sứ nứt văng khắp nơi, cả tôi và Nha Tử đều suýt nữa bị găm trúng, gần như không dám nhìn xem bên phía Côn Bố đã xảy ra chuyện gì.
Một giây, hai giây … Côn Bố vẫn đứng bất động không nhúc nhích. Tôi từ từ đứng dậy đi về phía anh ta.
Khi chỉ còn cách khoảng một mét, anh ta đột nhiên cử động, quay người trực tiếp ôm lấy eo tôi rồi lăn một vòng đến trước mặt Nha Tử, đẩy tôi về phía Nha Tử rồi nói: "Đừng nhúc nhích, thấy được cái gì cũng cứ ngồi yên cho tôi!”
"Côn Bố..."
"Đừng nói nhảm nữa!" Sự lạnh lẽo trên người Côn Bố ngày càng mạnh mẽ, gần như muốn nhấn chìm cả người tôi, tôi không dám làm trái ý anh ta nên đành phải ngồi sát vào người Nha Tử.
Anh ta rõ ràng không quan tâm đến ý định của chúng tôi. Sau khi quát lên thì quay trở lại nơi ban đầu đặt chiếc bình nhỏ, ở đó có một cái lỗ, kích thước như lỗ chó.
Sau khi chiếc bình nhỏ phát nổ thì cái lỗ này liền xuất hiện ở đó.
Lúc tôi đến gần Côn Bố dĩ nhiên cũng thấy được, nên tôi hiểu tại sao anh ta lại bảo chúng tôi ở yên một chỗ. Bởi vì chỉ trong một cái chớp mắt ngắn ngủi đó, tôi đã nhìn thấy một đôi mắt trong cái lỗ đó - một đôi mắt đỏ như máu có kích cỡ to bằng quả chuông đồng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận