Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 197: Phân Loại

Nha Tử liếc nhìn tôi, rồi thở dài và nói: “Trường An à, sao ngoài trừ sức lực từ vẻ bề ngoài, trong đầu cậu lại chẳng có gì thế?”
Tôi trừng mắt với anh ta, bảo anh ta tập trung vào chuyện chính đi, đừng có vừa gặp mặt là lại đả kích tôi.
Tuy nhiên lời nói của Nha Tử cũng giúp tôi tỉnh ngộ, từ khi cha tôi mất, mấy năm nay tôi vẫn sống trong mơ mơ hồ hồ, ngoại trừ đọc Tinh Quan Yếu Quyết và một số loại sách kỳ lạ, còn lại tôi chẳng đọc qua thứ gì khác.
Tuy rằng tôi tích lũy được không ít kinh nghiệm về phong thuỷ và trộm mộ, nhưng nói về các khía cạnh khác thì tôi chẳng khác nào một tên ngốc cả, cho nên sau lần này, tôi phải cẩn thận bù đắp vào những lỗ hổng kiến thức mới được.
“Thằng nhóc chết tiệt nhà cậu, nếu cái gì Trương An cũng giải quyết một mình, vậy chúng tôi còn dẫn cậu tới đây làm gì?” Lão Yên vỗ vào ót Nha Tử một cái: “Có chuyện gì thì nói đi, nơi này khiến tôi cảm thấy không được thoải mái, cảm giác bị người khác theo dõi càng lúc càng trở nên rõ ràng.”
“Không sai.” Côn Bố nhìn xung quanh một vòng, anh ta định thả cổ trùng ra thăm dò nhưng lại bị tôi cản lại.
Tôi bảo họ mình đã đi dạo quanh đây một vòng, vừa rồi nổ súng cũng vì cảm thấy có người, nhưng nơi này cũng chỉ là một khu rừng thưa thớt, nếu có ai đó theo dõi thì với tốc độ phản ứng của tôi, người nọ không thể ẩn núp mãi được.
“Kỳ lạ quá…” Cô Thu xoay đôi chân dài gợi cảm: “Không thể nào tất cả chúng ta đều cảm nhận sai được, đúng không?”
Hiển nhiên điều này càng không thể xảy ra, cho nên tạm thời chúng tôi không thể hiểu được chuyện gì đang diễn ra.
“Được rồi, được rồi, cứ để cho Nha Tử phân tích chi tiết về đám tằm này đi.” Lão Yên xua tay, phớt lờ ánh mắt kỳ lạ đó.
Tuy nhiên, trông bề ngoài ông ấy có vẻ thoải mái như vậy, xong thực chất đôi tai của ông ấy lại dựng thẳng lên, chứng tỏ lúc này lão Yên vẫn cực kỳ cảnh giác!
Nha Tử cuối cùng cũng có chỗ để thể hiện, anh ta ho khan hai tiếng, rồi dưới ánh nhìn trừng trừng của cô Thu, anh ta mới chậm rãi giải thích: “Tằm cũng được chia thành rất nhiều loại, loại mà Trường An nói tới là loài tăm chuyên sống trên cây dâu tằm, kỳ thực thức ăn chủ yếu của giống tằm ấy là lá dâu, ngoài ra chúng cũng có thể ăn nhiều loại thức ăn khác, nơi này có thể nói chính là thiên đường cho lũ tằm!
Tằm vốn sinh sản chủ yếu ở nước ta, cho nên nó có sống ở dưới vực này cũng chẳng có gì lạ, kỳ lạ là số lượng tằm ở đây quá nhiều, nói đúng hơn, nếu không trải qua quá trình chăn nuôi mà sống hoàn toàn dựa vào tự nhiên, kỳ thực rất khó để lũ tằm có thể sinh sôi nảy nở với quy mô lớn như vậy.”
Tiếp theo, anh ta giới thiệu về vài loại tằm khác.
Nha Tử nói ngoại trừ loại tằm xuân, tằm đũi còn có nhiều loại nữa, như tằm thầu dầu, tằm lá sắn, tằm dâu,… phần lớn đều dựa vào đồ ăn chúng ăn mà phân chia.
Tôi nghe Nha Tử nói mà vẫn cảm thấy có chút khó hiểu, tôi chỉ biết về tằm dâu, mà cũng chỉ biết được những kiến thức đại khái nhất thôi, hơn nữa, những con tằm trước mắt tôi này có gì khác với tằm dâu đâu.
“Vậy mấy con tằm này có liên quan gì đến Tàm Tùng không?”
Lão Yên phớt lờ lời giải thích tựa như đang khoe mẽ của Nha Tử, trực tiếp hỏi vào trọng tâm vấn đề.
Nha Tử cau mày, tiến lên nhặt một con tằm lên quan sát hồi lâu, mới lắc đầu nói: “Theo lý mà nói, Tàm Tùng dạy người dân nước Thục nuôi tằm, đó hẳn là tằm dâu, chỉ có loại tằm ấy mới dễ nuôi nhất.
Nhưng dù sao đó cũng là hình tượng thần thánh hóa trong truyền thuyết mà thôi, không ai dám chắc chắn khi ấy Tàm Tùng đã dạy người dân nuôi loại tằm gì…”
Mọi người đều trầm mặc, sau khi nhìn thấy những con tằm này, chúng tôi luôn có cảm giác chúng ít nhiều gì cũng có chút liên quan với Tàm Tùng, nhưng theo lời Nha Tử nói, chuyện mấy con tằm xuất hiện ở đây vốn là một chuyện rất bình thường, căn bản không có bằng chứng trực tiếp nào cho thấy chúng có liên quan gì đến Tàm Tùng cả.
“Hừ, chúng ta đã tới nơi này rồi, mọi người còn ỉu xìu ra đấy làm gì?” Cô Thu là người đầu tiên thoát ra khỏi cảm xúc chán nản: “Hơn nữa, nhóc Nha Tử cũng đâu có nói nơi này không liên quan đến Tàm Tùng đâu? Trường An này, khi còn ở trên vách đá không phải cậu nói nơi này hẳn có mộ sao, mau tìm xem nó ở nơi nào?”
Tôi lên tiếng, sau đó dùng kính viễn vọng nhìn quanh: “Dựa theo sự phân bố của sông núi, chúng ta hẳn nên đi về phía đông.
Phong tục mộ táng của người cổ đại qua mỗi triều đại lại mỗi khác, tập tục này bắt đầu được ghi lại từ thời Xuân Thu.
Vào thời Xuân Thu Chiến Quốc, người ta thường mai táng trên đỉnh núi, sang đến thời Tần Hán thì mai táng trong núi, thời Đông Hán Nam Triều chọn mai táng bên sườn núi, đến đời Tuỳ Đường Tống vẫn chọn sườn núi làm nơi hạ mộ,... tóm lại thì mỗi triều đại lại có một phong tục mai táng riêng, cho nên khi muốn tìm kiếm lăng mộ của từng thời đại, phải dựa theo những công thức chung này, đa phần đều có thể tìm ra.
Tuy nhiên, nước Thục cổ lại có lịch sử quá xa xôi, đa phần chỉ tồn tại trong truyền thuyết dân gian, ngay cả Tàm Tùng cũng là một nhân vật trong truyền thuyết thần thoại.
Tuy rằng có ghi chép chứng minh người này từng thực sự tồn tại, nhưng số lượng những ghi chép ấy cũng quá ít ỏi, căn bản không có cách nào tìm hiểu được chi tiết hơn.
Cho nên, muốn tìm ra được lăng mộ của Tàm Tùng, tôi cũng chỉ có thể dựa vào phong thuỷ mà tìm phương hướng, nói chung ở đây phía đông có núi che chở, khả năng cao là người xưa đã chọn nơi ấy để xây mộ.
Lão Yên trầm ngâm hồi lâu nói: “Cậu nói không sai, ở phía đông xác thực có một cỗ long khí nhàn nhạt! Chỉ kỳ lạ là, luồng long khí này không thịnh, cùng lắm cũng chỉ để an táng một vị chư hầu mà thôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận