Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 365

Lão Yên nhìn thẻ tre: “Vậy cũng không đúng, đồ dùng để hiến tế sao có thể ở trong mộ được?”
Đội trưởng Bạch suy nghĩ một lúc rồi nói, nếu Tăng Hầu Ất băng hà trong phòng chủ mộ này thì sẽ dễ hiểu, lúc ấy gặp phải chiến tranh, sau khi trưởng công chúa bị ông ta ban chết, đoán chừng ông ta cũng thấy được kết cục của nước Tăng, cho nên đã mượn cớ mai táng trưởng công chúa để đi theo vào sống ở trong lăng mộ tối tăm không có ánh mặt trời này, cuối cùng thì chết ở chỗ này, cho nên tế lễ của ông ta đã được tổ chức ở đây.
Suy đoán của đội trưởng Bạch có vẻ phù hợp với tình hình lúc đó, chỉ là... quan tài của Tăng Hầu Ất đâu?
“Trước tiên nhìn xem nơi này có những thứ gì, đây chính là phòng chủ mộ, thứ tốt nhất định có không ít đâu.” Lão Yên cười ha ha.
Đội trưởng Bạch bảo ông ấy thu lại dáng vẻ như mấy tên trộm mộ đi, đồ có tốt đến đâu cũng phải được gửi đến mấy viện bảo tàng để bảo quản.
Lão Yên ừ một tiếng, bảo chúng tôi tản ra bốn phía, gặp phải thứ có giá trị thì đánh dấu lên, nhắc nhở những người trong đội khảo cổ đừng làm hỏng chúng.
Nghe ông ấy nói vậy tôi không khỏi mỉm cười: “Bọn họ là đội khảo cổ quốc gia, kiến thức của bọn họ về lĩnh vực này cũng không ít hơn chúng ta, bọn họ hận không thể quỳ lạy những thứ này, sao có thể làm hỏng chúng được?”
“Ai bảo Cố Thuận Chương xử lý mọi chuyện không tốt đẹp, tôi đây là muốn ghê tởm ông ấy!” Lão Yên cười khúc khích, bộ dáng cà lơ phất phơ trông như kẻ dở hơi đó khiến tôi không khỏi phì cười, từ sau khi gặp đội trưởng Bạch, tính tình của ông ấy càng ngày càng phóng khoáng.
Bởi vì Thương Thần không hiểu về những thứ này, cho nên anh ta đã đứng ở một bên để đề phòng, mấy người chúng tôi ở trong phòng chủ mộ nghiên cứu từng thứ một, chỉ sợ mình sẽ bỏ sót một món báu vật nào đó.
Tôi phụ trách phía Tây đối xứng với long sàng, nơi này đặt không ít đồ đồng thau, từ nhỏ như bình rượu đến lớn như thùng đựng nước.
Tôi kiểm tra và thấy những thứ này có thể làm văn vật trưng bày, nhưng chúng tuyệt đối không đạt đến trình độ làm quốc bảo, cho nên tôi nhanh chóng mất đi hứng thú.
Nhưng khi nhìn thấy chiếc hộp lớn bằng đồng được đặt ở một góc, tôi kinh ngạc hỏi: “Đây là gì vậy?”
Bốn chân của cái hộp này là bốn con quái thú đầu rồng vô cùng mạnh mẽ, bốn cái đầu rồng vươn ra phía ngoài, thân thú thì ngồi xổm xuống đất bằng hai chân sau, toàn bộ tư thế trông giống như đang cố gắng chống đỡ toàn bộ trọng lượng của chiếc hộp.
Ngoài ra bốn mặt và bốn góc còn có tám cái sừng rồng, hình dáng uốn lượn, phần đuôi của những con rồng này còn có rồng nhỏ quấn quanh, còn có hai đóa hoa nhỏ năm cánh điểm xuyết ở phía trên.
“Đây có phải là đồ vật dùng để đựng thứ nào đó không?”
Tôi im lặng suy nghĩ, cảm thấy nếu là vật đựng đồ thì cũng đựng không được bao nhiêu, cũng không có ý nghĩa gì. Nhưng nếu không phải là vật đựng đồ thì còn có thể là gì nhỉ?
Lão Yên sau khi nghe được câu hỏi đầy ngạc nhiên của tôi liền bước tới đi vòng quanh chiếc hộp, cũng không rõ nguyên do là gì nên đã vội gọi giáo sư Hứa đang nghiên cứu cái gì đó lại đây nhìn xem.
Giáo sư Hứa nghe vậy thì buông đồ trên tay xuống, cũng tiến lại đứng quanh chiếc hộp, sau đó sắc mặt ông ấy trở nên ngưng trọng, lấy bao tay từ trong túi ra đeo vào rồi vuốt ve chiếc hộp từng chút một, trong miệng lẩm bẩm nói: “Thứ này nhìn qua không hề đơn giản chút nào, chỉ riêng trình độ chạm khắc tinh xảo cũng có thể xếp vào hàng bảo vật quốc gia rồi!"
“Nhưng thứ này có tác dụng gì?” Tôi đưa tay định chạm vào thì giáo sư Hứa đã dùng lòng bàn tay hất ra, bảo tôi không được để lại dấu vết ở trên đó.
Tôi nhún vai, rút ​​tay lại, đứng sang một bên, nhìn giáo sư Hứa sờ từng khe hở trên hộp, sau đó thở ra: “Tôi quyết định mở ra xem thử, lão Yên ông chiếu đèn cho tôi.”
Lão Yên nghe vậy liền chỉnh đèn pin đến độ sáng mà giáo sư Hứa mong muốn rồi chiếu lên chiếc hộp, giáo sư Hứa lấy ra một cái tua vít dẹp, cẩn thận nhét vào khe hở giữa nắp hộp và thân nắp rồi kéo một vòng.
Keng!
Một thanh âm trong trẻo truyền đến, giáo sư Hứa thở phào nhẹ nhõm: “Cũng không chặt lắm.”
Nói xong ông ấy nhét tua vít vào bên hông, dùng hai tay giữ hai bên nắp hộp rồi nhẹ nhàng nhấc lên.
Chỉ thấy trong hộp này có hai lớp, bên trong có một chiếc hộp vuông, khoảng cách giữa hộp vuông đó và thành hộp khoảng hai nắm tay, bên trong lại có một cái bình vuông vẫn còn khá nhiều nước.
Nhìn thấy thứ này, tôi càng cảm thấy khó hiểu: "Cái này... đồ chứa nước cũng cần phải lớn như vậy à?”
“Cái này không phải để đựng nước.” Giáo sư Hứa lắc đầu, tôi còn muốn hỏi thêm thì ông ấy đã ra hiệu cho tôi im lặng, sau đó lấy ra một cái thìa nhỏ múc một chút nước từ trong chậu ra, đặt ở chóp mũi ngửi ngửi, lại lấy tay cẩn thận chạm vào.
Lão Yên vội vàng hỏi đó là nước gì, giáo sư Hứa cũng có chút khó hiểu nói chắc là nước bình thường thôi, nhưng mà vị trí của nó có chút kỳ lạ.
Giáo sư Hứa đổ nước trong thìa lại, dùng vải cẩn thận lau sạch thìa rồi cất đi: “Xem cái bình vuông này rồi nói sau.”
Ông ấy từ từ mở nắp bình ra, mùi rượu nồng nặc đột nhiên tỏa ra.
"Bên trong là rượu à?" Tôi thò đầu nhìn, rượu trong bình còn thừa hơn phân nửa, thậm chí vẫn còn cảm giác mát lạnh, chỉ là ngửi mùi rượu này e rằng chỉ còn lại mùi cồn.
Lạch cạch.
Nắp bình từ trong tay giáo sư Hứa rơi xuống, đập vào thân bình phát ra âm thanh thanh thúy, lão Yên bị dọa vội hỏi ông ấy làm sao vậy?
Giáo sư Hứa cũng không để ý đến ông ấy, đau lòng cầm nắp bình lên lần nữa, nhìn trái nhìn phải, sau khi xác định nắp bình không bị tổn hại gì mới thở phào nhẹ nhõm: "Lão Yên, lần này chúng ta lập công lớn rồi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận