Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 668

Lão Hạ vỗ vai Nha Tử: “Sao đầu óc cậu chậm tiêu thế hả?”
“Để nhanh biến thành mấy lão già như các ông à?” Nha Tử có chút ghét bỏ nói.
Lão Hạ cũng không so đo với anh ta mà nhẹ nhàng nói ra chuyện tôi hoài nghi, nhân viên phục vụ kia căn bản là đang nói dối.
Đương nhiên, cũng không phải là nói dối hoàn toàn mà chỉ là không nói thật về tính khép kín của thôn Phong Thủ kia.
“Nha Tử, Trường An, hai cậu đoán xem vì sao người này lại nói dối?” Lão Hạ hỏi với giọng điệu thăm dò.
Nha Tử vỗ vào vô lăng:
“Tôi còn không nhìn ra được anh ta đang nói dối, làm sao biết được nguyên do?”
“Trường An, cậu nói đi.” Lão Hạ liếc Nha Tử bằng ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành, có chút đau đầu, sau đó liền chuyển sự chú ý sang tôi.
Tôi bình tĩnh suy nghĩ một chút, hành động lần này của chúng tôi tuy không cố ý giữ bí mật, nhưng thân phận của 701 vốn rất đặc biệt, lại có Cục Di Tích Văn Hóa nguỵ trang phía trước, ngoại trừ bộ phận liên quan như 303 hay cấp trên biết được nội tình thì người bình thường chẳng ai để ý đến chúng tôi mới phải, cho nên khả năng nhân viên phục vụ này biết thân phận của chúng tôi là rất thấp.
Vậy thì chỉ còn lại một khả năng.
Tôi lấy lại bình tĩnh: “Anh ta là người của thôn Phong Thu.”
“Cậu chắc chắn chưa?” Lão Hạ hứng thú hỏi một câu.
Tôi tự tin gật đầu: “Tin đồn này vừa xuất hiện, đối với thôn Phong Thu vốn sống khép kín cũng không phải chuyện tốt gì.”
“Không tệ, không tệ, lão Yên quả thật đã thu được một học trò tốt đấy.” Lão Hạ cười lớn, sau đó lại quở trách giáo sư Hứa: “Ông cũng đừng quá nuông chiều Nha Tử nữa, thông minh thì thông minh thật đấy, chỉ là lười động não quá.”
“Ai u, lão Hạ, ông nói nhiều như vậy làm gì?” Giáo sư Hứa còn chưa kịp lên tiếng thì Nha Tử đã dành trước.
Giáo sư Hứa cũng không biết nên cười hay nên giận, chỉ thở dài một hơi.
“Nhưng tôi vẫn còn một điểm chưa hiểu.” Tôi nghi hoặc nói: “Người của thôn Phong Thu này không phải ngoài việc bán hải sản thì không ra khỏi thôn sao? Người phục vụ này là chuyện gì đây?”
Lão Hạ cười ha ha, nói một câu các cậu chờ đấy, liền mở cửa xe chạy ra ngoài, nhưng cũng chỉ vài phút đã trở lại.
“Tôi đoán quả nhiên không sai.”
Lão Hạ vừa đóng cửa xe, liền nói: “Nhân viên phục vụ này chỉ mới được tuyển vào mấy ngày trước, rất chăm chỉ còn yêu cầu mức lương thấp, ông chủ đã thuê cậu ta ngay ngày hôm đó.”
Lúc trước lão Yên còn cười ha hả nhìn lão Hạ kiểm tra tôi và Nha Tử, nghe nói như thế lông mày liền nhíu lại: “Phản ứng của thôn Phong Thu này cũng quá nhanh rồi.”
Thần sắc của tôi cũng nghiêm nghị hẳn lên, một làng chài nho nhỏ khi sự việc phát sinh còn chưa tới một hai tuần đã có phản ứng lại rồi, nếu chúng tôi là người bình thường, nghe nhân viên phục vụ nói như thế chắc chắn chẳng có hứng thú gì mấy với thôn Phong Thu kia.
“Nhưng nó phản tác dụng…” Giáo sư Hứa đưa ra kết luận rồi nhìn ra ngoài cửa sổ xe:
“Bây giờ tôi càng có hứng thú với thôn làng này hơn rồi!”
Ánh mắt chúng tôi đều sáng lên, lão Yên lại lướt qua sự nặng nề vừa rồi, thò người vỗ vai Nha Tử một cái:
“Đi về phía Bắc một chút, qua đoạn này lại đi về phía Nam.”
Rốt cuộc Nha Tử cũng có chỗ để thể hiện, sau khi khởi động xe vững vàng lái ra ngoài, khoảng tầm hơn 10 ki-lô-mét lão Yên mới để cho anh ta đánh lái quay lại đổi sang một con đường gập ghềnh hơn.
Lão Hạ trên đường đi có xuống xe một lần, lúc trở về đã tìm hiểu rõ ràng vị trí cụ thể của thôn Phong Thu, còn mang theo đánh giá của một vài người về thôn Phong Thu này.
Có người nói thôn Phong Thu chỉ là một làng chài nhỏ, sở dĩ thần bí như vậy chính là vì người trong thôn bài xích người ngoài, điều này rất bình thường ở Quảng Tây.
Người Quảng Tây hiếu khách là thật, nhưng cũng rất có ý thức lãnh thổ, từ thôn này qua thôn khác cũng có nhiều thôn lạc hậu như thôn Phong Thu vậy.
Cũng có người nói bọn họ như vậy là vì ỷ vào vị trí đánh cá tốt, sợ người khác ngấp nghé.
Trong đó có một đánh giá không mấy thu hút nhưng lại khiến tinh thần chúng tôi trở nên phấn khởi, cảm thấy nên đào sâu hơn, đó chính là người trong thôn Phong Thu tiếp xúc với người ngoài, dù là mùa hè nóng đến đâu họ cũng mặc kín mít!
Như tôi đã nói, ngay lúc vừa mới vào Quảng Tây chúng tôi đã thay áo ngắn tay, hơn nữa thôn Phong Thu ở xa hơn về phía Nam và giáp biển, khi trời nóng chúng tôi không thể nào mặc áo dài tay được.
“Càng kì lạ thì càng có động lực làm việc, đi thôi!” Lão Yên vỗ vai Nha Tử nói.
Chiếc xe đang chầm chậm lắc lư về phía Nam, bởi vì đường gồ ghề nên rung lắc dữ dội, sắc mặt của đội trưởng Bạch tái nhợt, mắt nheo lại tựa vào ghế, hơi thở càng lúc càng nặng nề hơn khiến cho người ta hốt hoảng.
“Nha Tử, dừng xe ở phía trước!” Lão Yên đột nhiên nói.
Đội trưởng Bạch miễn cưỡng mở to mắt: “Có chuyện gì vậy?”
“Để mọi người nghỉ ngơi một lát.” Lão Yên không nhìn đội trưởng Bạch.
Đội trưởng Bạch thở dài:
“Tiểu Yên, đừng vì thầy mà chậm trễ thời gian...”
Sắc mặt lão Yên cứng đờ, nói rằng không có chậm trễ thời gian, thôn Phong Thu khắp nơi đều có gì đó rất kì quái, mọi người cũng phải nghĩ cách nên ứng phó như thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận