Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 415

Ngay khi gần đến Cục Di Tích Văn Hóa, tôi mới lộ ra vẻ nghiêm túc nói: "Nha Tử, anh nói thật cho tôi biết, tại sao hôm nay anh lại đến đó, với tính cách của anh thì anh sẽ không bốc đồng như vậy đâu?"
"Hì hì."
Nha Tử cười nói: “Cậu nói đúng, tôi chính là muốn giết chết nhuệ khí của bọn họ! Hơn nữa cậu vẫn luôn ở trong đơn vị cũng không hề ra ngoài nên không biết, gần đây đã xuất hiện một số tin đồn không thể giải thích được, nói là lão Yên đang bao che cho đội trưởng Bạch.
Mẹ nó những người này còn chưa xác định được đội trưởng Bạch còn sống hay đã chết mà đã bắt đầu bố trí rồi, cho nên tôi mới nhân lúc lão Yên bận rộn cả ngày hôm nay, cố ý ra ngoài trút giận."
"Cái gì? Sáng nay tôi thấy lão Yên vẫn còn rất tốt mà." Tôi sửng sốt.
Nha Tử ừ một tiếng: "Là do ông ấy chưa bao giờ nói cho chúng ta biết về loại chuyện này. Nếu không phải hôm nay tôi thấy tâm tình của thầy tôi có chỗ không thích hợp mà cố ý đến hỏi, phỏng chừng bọn họ sẽ im lặng chịu đựng mất."
“Anh suy nghĩ nhiều rồi, chắc chắn lão Yên không phải là loại người chịu yên lặng và dễ bị ức hiếp đâu.”
Tôi nhún vai, nhưng lòng căm thù của tôi đối với 303 lại tăng lên một cấp độ khác, phải biết là chúng tôi mới trở về Yến Kinh vào ngày hôm qua thì đã lập tức lan truyền ra tin đồn, đây rõ ràng là bọn họ đang cố ý nhằm vào chúng tôi.
Nha Tử lại rất không đồng ý với lời tôi nói: “Nếu đổi lại là người khác thì có lẽ lão Yên đã xông lên từ lâu rồi, nhưng Lưu Hàn Thu thì khác, ông ta là tên già đời và có lòng dạ thâm sâu, mà chuyện của chúng ta lại cần bọn họ đến dọn dẹp, cho nên bình thường có thể bảo trì mặt ngoài hòa khí thì vẫn phải bảo trì mặt ngoài hòa khí.
Nếu lần này không phải là chuyện của đội trưởng Bạch thì lão Yên cũng sẽ không cùng bọn họ xé rách mặt đâu! Huống hồ hiện tại còn không phải là lúc thích hợp để xé rách mặt, suy cho cùng thì có lẽ việc bọn họ cố tình tung tin đồn là để thăm dò chúng ta, xem có phải đội trưởng Bạch cũng đi ra khỏi mộ cùng với chúng ta hay không.
Bởi vậy tôi mới càng muốn đi, nếu như chúng ta hoàn toàn không có một chút động tĩnh gì thì không phải sẽ khiến bọn họ càng thêm nghi ngờ sao?”
“Nói vậy cũng đúng.” Tôi gật nhẹ đầu, lúc này vừa vặn đến Cục Di Tích Văn Hóa, cho nên tôi đã cười ha hả nói đùa lần này anh ta lừa tôi làm côn đồ, vậy lần sau phải mời tôi một bữa cơm, không cần cái khác, có thịt dê xiên là được.
Nha Tử cười ha ha: "Tôi biết cậu thích ăn thứ đó mà, được, anh đây còn mời không nổi sao, ngày mai chúng ta lập tức đi."
Ngay lúc tôi đang nghênh ngang bước vào 701 thì chạm mặt với lão Yên đang đi tới, mặc dù sắc mặt của ông ấy trông có chút mỏi mệt, nhưng khi nhìn thấy tôi thì ông ấy vẫn gượng cười nói: “Trường An, cậu đi ra ngoài chơi à?"
"Sao khí sắc của ông kém vậy? Không phải đã nói là không có chuyện gì sao?" Tôi thuận miệng nói một câu ra ngoài ăn cơm rồi đổi giọng hỏi.
Lão Yên liếc nhìn tôi một cái: “Chỉ có đám nhóc thúi các cậu mới không có việc gì bận, còn tôi sao có thể nhàn rỗi chứ? Đúng rồi, cậu trở về thật đúng lúc, Tiểu Thu trở về rồi, mà nhiệm vụ lần này của cô ấy cũng đã hoàn thành rất xuất sắc, cô ấy sẽ nghỉ ngơi một thời gian, mà cậu cũng vừa hay có thể tìm cô ấy luyện phi đao, đừng có lại dùng kỹ thuật nửa vời kia của cậu mà đi dọa người nữa đấy.”
“Tôi biết rồi." Nhắc đến cô Thu, tâm tình của tôi không hiểu sao lại chìm xuống, mặc dù tôi rất muốn tìm hiểu về chuyện đêm đó, nhưng tôi cũng biết cô ấy không muốn nói ra.
Lão Yên thấy tâm trạng tôi không đúng thì vội vàng hỏi tôi bị làm sao vậy, nhưng tôi lại lắc đầu nói không có gì, chỉ là có chút mệt mỏi thôi.
Lúc này, Nha Tử mới đỗ xe xong và đi vào, nhưng khi nhìn thấy lão Yên thì anh ta lại hơi co người lại, sau đó lộ ra nụ cười gượng rồi nói: "Lão Yên, ông còn ở đây à?”
“Tôi không ở đây thì ở đâu, ngược lại là tên nhóc thúi nhà cậu, suốt ngày chỉ biết lôi kéo Trường An chạy tán loạn, thân thể của cậu đã tốt hơn chưa?”
Lão Yên giả vờ gõ vào đầu của Nha Tử một cái, rồi cưng chiều hỏi.
Nha Tử nhún vai: "Mấy người đã lo lắng cho tôi nhiều năm như vậy, không phải là tôi cũng không có việc gì sao? Yên tâm, trong lòng tôi tự biết có chừng mực, cho dù có đi đến bước cuối cùng thì cũng sẽ không đến mức không nhận ra các ông đâu.”
"Tôi ngược lại hi vọng cậu đừng nhận ra chúng tôi, nếu không tôi sẽ lập tức đánh chết cậu.”
Lão Yên tỏ vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Bắt đầu từ ngày mai trở đi, cậu phải ở lại đơn vị nghỉ ngơi cho thật tốt cho tôi, cho dù có muốn ra ngoài thì nhất định phải đạt được sự chấp thuận của tôi!”
Tôi ngạc nhiên hỏi ở trên người của Nha Tử bị thương từ khi nào? Nhưng anh ta lại nháy mắt với tôi rồi ra hiệu nói không phải, chỉ là chuyện liên quan đến cái kính râm này của anh ta thôi, Dược Quán Tử rõ ràng đã điều dưỡng cho anh ta rất tốt, mà bản thân anh ta cũng không phải đồ sứ, chỉ là do lão Yên vẫn luôn cảm thấy rất không yên lòng thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận