Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 700

Hóa ra buông tha tôi ở buổi đấu giá nhưng lại chạy tới nơi này để ra tay?
“Lúc ấy là tại anh không tiếp tục tăng giá.” Tôi cười lạnh một tiếng, xuyên qua kính chiếu hậu tôi có thể nhìn thấy gã đang ẩn giấu ở trong bóng tối, khuôn mặt cũng chưa tới ba mươi tuổi, lúc gọi tôi là anh bạn trẻ lại vô cùng thuận miệng.
Gã cũng không thèm nâng mắt, chỉ xoè lòng bàn tay ra: “Giao ra đi.”
Tôi nhìn gã một cái, lại nhìn lướt qua năm sáu tên đàn em chậm rãi dựa sát vào xe, huyệt thái dương giật giật.
Người này đã không còn kiên nhẫn, bắt đầu thúc giục, tôi cười lạnh nói: “Muốn nó à? Vậy thì lấy mạng đổi đi.”
Nói xong tôi trực tiếp đạp hết chân ga, xông về phía tòa nhà phía trước.
“Cậu điên rồi à?” Người này có chút kinh ngạc, nhưng đã lập tức nở nụ cười: “Thú vị đấy, lâu lắm rồi tôi mới gặp được một người thú vị như vậy.”
Tôi cũng không quan tâm gã phát điên cái gì, khoảnh khắc chiếc xe sắp tông vào toà nhà tôi lập tức đánh tay lái hết cỡ, chiếc xe đột ngột rẽ phải, bỏ lại đám đàn em đi theo rồi phóng với tốc độ cao ra khỏi thành phố.
Người này có phải đã quá tự tin rồi không, sau khi đám đàn em bị vứt lại mà gã còn bình tĩnh nói chuyện vô cùng tự nhiên.
Xe vừa ra khỏi thành phố, cuối cùng gã cũng di chuyển, sau đó tôi liền cảm nhận được một vật cứng lạnh lẽo đặt trên eo mình.
Kít...
Tôi thắng gấp, ngẩng đầu thông qua kính chiếu hậu nhìn về phía gã, vẻ mặt của gã biến mất trong bóng tối, vẫn là giọng nói trầm thấp bảo tôi giao ra tiền Ngũ Đế.
“Ha ha.” Tôi cười, người này con mẹ nó là thấy tôi dễ bắt nạt nên mới cố tình không tăng giá mà định cướp đoạt đúng không?
Dù sao một người như tôi ở buổi đấu giá vừa nhìn là có thể biết được.
Tôi siết chặt vô lăng, đột nhiên nở nụ cười: “Người anh em, anh thế này thật không tốt, muốn đồ thì có thể, nhưng ít nhất cũng phải trả tiền cho tôi chứ?”
Gã không nói gì, dao nhỏ theo tay cùng nhau chuyển động, tôi sợ gã không cẩn thận sẽ cho tôi một dao.
Thật lâu sau gã mới thấp giọng nói: “Lấy ra đi, anh bạn trẻ vẫn nên quý trọng mạng sống... ”.
Xoẹt!
Gã còn chưa nói xong, tôi đã lùi lại tránh đi eo. Sau đó nhanh chóng xoay người, một tay nắm lấy cánh tay đang cầm dao, một tay khác trực tiếp đánh về phía mặt của gã.
Gã có chút kinh ngạc, vội vàng đưa tay kia đến đỡ, sau đó tôi liền sửng sốt!
Trên cánh tay gã có một mảnh vảy dày, giống như ngư dân của thôn Phong Thu.
Tôi kìm nén suy nghĩ, rất nhanh đã xảy ra một hồi ẩu đả với gã, không gian xe này vốn không lớn, tôi lại ở thế có lợi, cho dù gã có bản lĩnh cũng không thể sử dụng được!
Tôi một cước đá văng cửa xe, nhân lúc gã không kịp phản ứng liền đạp gã xuống, sau đó nhanh chóng đóng cửa xe, nổ máy, lấy tốc độ nhanh nhất rời đi.
Người này có quan hệ với thôn Phong Thu.
Đầu óc tôi rối tung hết cả lên, không phải nói thôn Phong Thu ở ẩn sao?
Lần này là lần thứ hai, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Bọn họ không chỉ bố trí tai mắt ở Bắc Hải, để mắt đến người ngoài đang tìm hiểu về truyền thuyết, hiện tại ngay cả đấu giá tiền Ngũ Đế cũng có thể gặp được người của thôn Phong Thu, dường như còn rất có địa vị?
Tôi vỗ một cái lên vô lăng, đầu nhanh chóng xoay chuyển, chuyện này không đúng, rất không đúng.
Nhưng trước mắt cũng không có cách nào để giải quyết, đành phải lái xe một đường chạy như bay đến thôn Phong Thu.
Lão Yên cho tôi thời gian hai ngày, nhưng tôi chỉ dùng một ngày, bởi vậy lúc ông ấy nhìn thấy tôi còn sửng sốt thật lâu.
Tôi cũng không có thời gian giải thích, chỉ ra sức lái xe vào trong bụi cỏ giấu kỹ, sau đó kéo lão Yên cùng với mấy món đồ mà ông ấy cần quay trở lại làng chài.
“Cậu làm sao vậy, sao giống như phía sau có ma đuổi theo vậy?” Lão Yên không hiểu ra sao.
Tôi tức giận nói:
“Tất cả không phải là nhờ ông sao? Tôi đã bỏ ra hơn mười vạn để tranh giành tiền Ngũ Đế cùng với một người có khả năng là người nằm vùng của thôn Phong Thu, nếu không phải người đó cho rằng tôi chỉ là một tên gà mờ, cũng không chuẩn bị gì thì hiện tại người trở về sợ rằng không phải là học trò của ông rồi...”
“Mười vạn á?” Lão Yên không dám tin nói, tiền Ngũ Đế có quý giá đến đâu cũng không đáng giá này.
Tôi bất lực buông tay, vừa đi vừa đem sự tình đơn giản nói một lần, lão Yên sau khi nghe xong thì trầm mặc, sắc mặt vô cùng khó coi!
Tôi nhớ tới lời dặn dò của cô Tứ, vội vàng chuyển lời cho ông ấy, ai ngờ lão Yên người luôn luôn vâng lệnh cô Tứ, sau khi trầm mặc hai giây lần đầu tiên lắc đầu: “Không đợi được nữa...”
Tôi còn định nói thêm thì ông ấy đã giật chiếc ba lô của tôi rồi dùng tốc độ còn nhanh hơn cả tôi lao về phía thôn, giống như thể mông bị lửa đốt.
Rời đi được một ngày, tình hình trong thôn vẫn giống như vậy, chẳng qua đã là đêm khuya, vậy mà còn có ngư dân lang thang ở bên ngoài.
Khi bọn họ nhìn thấy vẻ mặt của chúng tôi thì càng thêm đề phòng, lão Yên cũng lười phản ứng, nếu tình thế khẩn cấp, ông ấy đều dùng cường quyền trực tiếp trấn áp.
Tuy rằng đến bây giờ tôi vẫn chưa rõ tình thế khẩn cấp ở chỗ nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận